Ngay cả từ “ Nếu Như” Nguyễn Tri Hạ cũng không nói, vì cô chắc chắn một điều, Lưu Chiến Hằng miễn là còn sống một ngày, nhất định sẽ cùng Tư Mộ Hàn đối đầu.
Lưu Chiến Hằng trở thành người như ngày hôm nay, mặc dù cũng có một phần lỗi của Tạ Sinh, nhưng Lưu Chiến Hằng đã như vậy, muốn thay đổi là rất khó.
Chấp niệm trong lòng của Lưu Chiến Hằng, anh ta không bỏ xuống được.
A Ly trầm ngâm một lát, đáp: “Được.”
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười.
A Ly nhấc chân muốn đi ra ngoài.
“Chờ một chút.”
Lại bị Nguyễn Tri Hạ gọi lại, A Ly có chút không kiên nhẫn.
Cô quay đầu, đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đã xoay đầu lại nhìn mình.
Nguyễn Tri Hạ nhìn vào phía hông của cô: “Tôi muốn cái kia.”
A Ly đưa tay sờ con dao găm ở trên thắt lưng mình.
A Ly ngạc nhiên nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Cô thường xuyên làm nhiệm vụ bên ngoài, đương nhiên trên người luôn có trang bị vũ khí.
Nghĩ lại, Nguyễn Tri Hạ tự nhiên có thể đoán được.
A Ly không nói một lời nào, trực tiếp đem con dao găm bên hông đưa ra, cho Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nhận lấy, lại nâng cằm lên, ra hiệu cô đem cái đồng hồ tháo xuống: “Cái này cũng cho tôi.”
Khóe môi A Ly mím thành một đường thằng, không biểu hiện gì, tháo đồng hồ đưa cho Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ tiếp nhận đồng hồ, cong môi cười một tiếng: “Điện thoại cũng đưa cho tôi đi.”
A Ly không dám tin nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Cô…”
Nguyễn Tri Hạ dứt khoát hướng A Ly vươn tay, còn thúc giục: “Mau đưa đây, không phải sắp tới giờ rồi sao, cô còn muốn đi cứu Lưu Chiến Hằng không?”
A Ly nghiến răng đưa di động móc ra, đặt vào tay Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ lập tức nắm chặt tay, giống như là sợ A Ly đổi ý, đưa điện thoại di động giữ chặt trong tay chính mình: “Được rồi, đừng nóng giận, tôi biết cô chắc chắn không chỉ có một chiếc điện thoại này, cô làm việc thành thục như vậy, chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ.”
A Ly há to miệng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Như Nguyễn Tri Hạ nói, cô đã chuẩn bị hai lần.
Vũ khí cùng công cụ truyền tin đều chuẩn bị mấy bộ, to to nhỏ nhỏ, chức năng khác nhau, dù sao cũng phải lưu lại một đường rút lui.
Nhưng là…
Nguyễn Tri Hạ cũng quá đáng.
Thẳng thừng đòi cái này, muốn cái kia.
“Đừng tức giận, tôi không muốn cái khác nữa, đi nhanh đi.” Nguyễn Tri Hạ vỗ cánh tay an ủi A Ly.
A Ly bị Nguyễn Tri Hạ vơ vét ba đồ vật, vẻ mặt co quắp, không cho Nguyễn Tri Hạ động đến: “Cũng không còn cái gì để cho cô.”
Nguyễn Tri Hạ tựa lưng vào ghế ngồi, mặt cao hứng nói: “Cám ơn nha.”.