Nghĩ đến điều này, thật đúng là càng muốn biết nhiều hơn.
A Ly nghe vậy, ánh mắt lóe lên một cái, giống như có chút kích động, lập tức lại là không dám tin, cuối cùng quy về trầm tĩnh.
Cô nói thật nhỏ: “Không có khả năng.”
Hứng thú của Nguyễn Tri Hạ cũng dần biến mất, cảm giác yêu một người, cô hiểu rất rõ.
Nhưng nếu yêu một người không có khả năng ở bên nhau, loại cảm giác này cô chưa từng có, và cũng không thể tưởng tượng ra được.
Nguyễn Tri Hạ cuối cùng cũng mềm lòng, không đành lòng vì một người phụ nữ khổ sở vì si tình.
Cùng là phụ nữ, không cần làm khó lẫn nhau.
A Ly mặc dù thay Lưu Chiến Hằng làm việc, nhưng đối Nguyễn Tri Hạ mà nói, cũng chỉ là một người phụ nữ đang bị mắc kẹt trong tình yêu mà thôi.
Nguyễn Tri Hạ hỏi A Ly: “Dự định lúc nào đưa Lưu Chiến Hằng đi?”
Nói đến chính sự, sắc mặt A Ly trở nên nghiêm túc, giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Chín giờ, còn có hai mươi phút, đến lúc đó cô tạo ra tiếng động trong phòng, thu hút sự chú ý của họ, dẫn họ tới, tôi thừa dịp này sẽ đưa cậu chủ đi.”
“Được.” Nguyễn Tri Hạ đồng ý.
Nguyễn Tri Hạ nói xong, nhìn chằm chằm vào A Ly, A Ly cũng nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày mở miệng: “Cô còn không đi?”
“Bên ngoài tuần tra rất nghiêm mật, đến giờ tôi sẽ đi.” A Ly đứng trong góc tường không hề động đậy.
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, cũng lười lại để ý.
Cô tự di chuyển bánh xe lăn, trượt đến trước bồn rửa tay, bắt đầu rửa mặt.
A Ly liền đứng ở trong góc nhỏ nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Cô cũng là lớn lên dưới tay của Tạ Sinh, từ nhỏ đã trải qua rất nhiều quá trình huấn luyện, cô là người nổi bật nhất trong những bé gái ở đó, sau đó được Tạ Sinh đưa cho Lưu Chiến Hằng.
Những năm này, cô đã làm rất nhiều việc thay Lưu Chiến Hằng.
Việc có thể công khai, hoặc không thể công khai, đều làm.
Cũng đã gặp qua không ít người.
Nam nam nữ nữ, các loại tuổi tác, phụ nữ xinh đẹp cũng nhiều không kể xiết.
Nhưng người như Nguyễn Tri Hạ là cực kỳ hiếm thấy.
Khuôn mặt xinh đẹp, nhìn yếu đuối mỏng manh, nhưng bên trong lại vô cùng cứng cỏi, dường như không thể đánh bại, trái tim của cô so với vẻ bên ngoài lại càng kiên cường hơn.
Nguyễn Tri Hạ biết, A Ly vẫn luôn nhìn mình, thần sắc khó lường, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nguyễn Tri Hạ không có hứng thú cũng không sẽ hỏi, hỏi A Ly cũng không nhất định sẽ nói.
Cô cùng A Ly, trước kia không có gặp nhau, về sau khả năng gặp lại càng thấp.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ nghĩ, cái này cũng không đúng.
Sau này khi Lưu Chiến Hằng đứng lên, rất có thể đối đầu cùng Tư Mộ Hàn, đến lúc đó, A Ly chắc chắn vì Lưu Chiến Hằng mà chiến đấu.
Nguyễn Tri Hạ giương mắt nhìn về phía tấm gương, trong gương, A Ly đứng ở sau lưng cô, thân hình bất động, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Thời gian cũng sắp đến, nét mặt của cô có chút ngưng trọng.
“A Ly.” Nguyễn Tri Hạ lên tiếng gọi.
A Ly nghe vậy, nâng mắt nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ từ trong gương nhìn cô: “Tôi có một thỉnh cầu.”
A Ly hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn không nói một lời, chờ Nguyễn Tri Hạ nói câu tiếp theo.
“Sau này, Lưu Chiến Hằng cùng Tư Mộ Hàn đối đầu với nhau, cô làm việc cho anh ta, dù trong bất cứ tình huống nào, bất cứ thời điểm nào, cũng không được làm tổn thương đến con gái của tôi.”
Ánh mặt Nguyễn Tri Hạ kiên quyết, lộ ra một tia sắc bén..