Tạ Sinh cố gắng che giấu cảm xúc của mình: “ Tôi chỉ đau lòng thôi.”
“ Ồ, nói như vậy, ông Tạ đây đúng là quá rộng lượng rồi, tôi thì không như vậy, tôi thật sự rất hận Lưu Chiến Hằng, bởi vì anh ta trước đây vì đối phó với Tư Mộ Hàn mà không tiếc lợi dụng con gái của tôi, còn khiến cho con gái của tôi xém chút nữa phải chết trong biển lửa rồi, chuyện này dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.”
Khi Nguyễn Tri Hạ nói những điều này,ánh mắt cô chằm chằm nhìn vào Tạ Sinh, như thể muốn nhìn xuyên qua ông ta vậy.
Tạ Sinh đưa tay kéo kéo cà vạt của mình rồi lắc lắc cổ của mình: “ Còn có chuyện như vậy sao?”
“ Không còn gì khác nữa, tôi muốn đi xem tình cảnh thảm thương của Lưu Chiến Hằng.” Nguyễn Tri Hạ cũng không thèm đợi Tạ Sinh trả lời, tự cô lăn bánh xe lăn rời đi.
Tạ Sinh chậm rãi nói: “ Vậy tôi sẽ không đi nữa.”
Giọng điệu của Nguyễn Tri Hạ mang theo chút chế nhạo: “ Phải a, ông tốt với Lưu Chiến Hằng như vậy, nếu nhìn thấy anh ta bị thương nặng, sợ là lại đau lòng mất, dù sao đi nữa đau lòng quá độ cũng không tốt đâu.”
Sắc mặt của Tạ Sinh đen sầm xuống, Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười sáng lạn, sau đó cô liền rời khỏi.
Lúc Nguyễn Tri Hạ đến phòng của Lưu Chiến Hằng, phát hiện anh ta đã được băng bó lại rồi.
Anh ta đang nằm trên giường, đôi mắt chằm chặp nhìn lên trần nhà, cũng không biết đang nghĩ gì nữa.
“ Băng bó chắc thật nhỉ.” Nguyễn Tri Hạ đi tới bên cạnh giường, cô vươn tay vỗ nhẹ lên cánh tay anh.
Lông mi của Lưu Chiến Hằng khẽ run lên, nhưng không biểu hiện ra quá rõ ràng.
Anh vẫn còn nhẫn nhịn được.
Nguyễn Tri Hạ đang chuẩn bị nói tiếp thì phát hiện rèm cửa bên kia có hơi động đậy.
Cô nhìn chăm chú vào tấm rèm cửa đó một lúc, khi cô quay đầu lại thì đúng lúc đụng phải ánh mắt của Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng nhìn thẳng vào cô, thần sắc trong ánh mắt anh không rõ ràng.
Nguyễn Tri Hạ rũ mắt cười một tiếng.
Bên kia cửa sổ có người.
……
Trong phòng không có gió, nhưng vừa nãy lúc Nguyễn Tri Hạ vào, rõ ràng cô đã nhìn thấy tấm rèm cửa cửa kia động đậy.
Đằng sau cửa kia sổ kia chắc chắn có người.
Là người đến cứu Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng nhìn thấy khóe môi đang nở nụ cười của Nguyễn Tri Hạ, thanh âm vô cảm vang lên: “ Cô đến đây làm gì?”
Nguyễn Tri Hạ đưa mắt liếc nhìn cô hầu gái đang đứng canh giữ ở phía cách đó không xa một cái, sau đó nở một nụ cười như không: “Đương nhiên là đến xem tình trạng thảm bại của anh rồi, để cho vui vẻ một chút.”
“ Ha.” Lưu Chiến Hằng cười lạnh, như thể không muốn quan tâm đến cô.
Nguyễn Tri Hạ cười chế giễu Lưu Chiến Hằng một cái, sau đó cô lại hướng mắt nhìn qua phía bên cửa sổ rồi lại quay lại quét mắt đánh giá Lưu Chiến Hằng.
Sau đó, Nguyễn Tri Hạ tự mình lăn bánh xe đi ra ngoài.
Cô đưa lưng về phía cửa nên mấy cô hầu gái đó không thể nhìn thấy sắc mặt cũng như ánh mắt của cô.
Sau khi rời khỏi phòng của Lưu Chiến Hằng, Nguyễn Tri Hạ đi thẳng về phòng mình.
Khóa trái cửa phòng mình lại xong, Nguyễn Tri Hạ lại dựa vào tường và cố gắng đứng dậy..