Nguyễn Tri Hạ uống nước xong, cô nhìn thấy bên đường ngoài cửa sổ có mấy chiếc xe.
Cô quay đầu hỏi cô người làm: “ Tạ Sinh về rồi?”
Cô hầu gái nhìn cô một cái: “ Ừm.”
Nguyễn Tri Hạ không nói gì nữa, liền lăn bánh xe đi ra ngoài.
“ Cô đi đâu vậy!” Cô hầu gái đuổi theo.
“ Chán, đi tìm Tạ Sinh nói chuyện chơi.” Nguyễn Tri Hạ vừa nói vừa đẩy bánh xe lăn đi ra ngoài.
Nữ hầu gái định chặn cô lại nhưng cô đã tự mình mở toang cửa ra rồi, đúng lúc đám người của Tạ Sinh đang tiến tới.
“ Cô Hạ.” Khuôn mặt Tạ Sinh nở nụ cười rạng rỡ, bộ dạng trông rất đắc ý.
……
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu lên nhìn Tạ Sinh, nhàn nhạt đáp: “ Yo, ông Tạ.”
Hai tay Tạ Sinh khoanh lại trước ngực, ông ta đi tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ, cả người toát lên một vẻ thân sĩ nho nhã.
Ông ta lên tiếng hỏi Nguyễn Tri Hạ: “ Cô đây là đang muốn đi đâu thế?”
Nguyễn Tri Hạ quét mắt đánh giá Tạ Sinh một cái, ông ta trông đang rất vui.
Chẳng lẽ cái thứ gọi là thí nghiệm của ông ta đã có kết quả mới rồi?
Khi nhớ ra mình chính là cái ‘cơ thể thử nghiệm’ trong cái gọi là thí nghiệm của ông ta, đáy lòng Nguyễn Tri Hạ thật có chút khó chịu.
Nhưng cô lại không làm gì được Tạ Sinh cả.
“ Tôi đi gặp Lưu Chiến Hằng.” Nguyễn Tri Hạ thẳng thắn.
Tạ Sinh nhướng mày như thể có chút ngạc nhiên: “ Ồ?”
Ông ta lập tức lại bày ra cái bộ dạng tỉnh ngộ: “ Cô mà không nói thì xém chút nữa tôi cũng quên mất, quan hệ giữa cô và Chiến Hằng cũng không tệ, trước đây hai người còn là bạn bè nữa mà.”
Vế câu sau, ông ta thật sự có chút ý tứ.
Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Hằng thực sự đã từng là bạn bè, nhưng sau đó lại xảy ra quá nhiều chuyện.
“Bạn bè à?” Nguyễn Tri Hạ cười khẩy: “ Anh ta không còn là đứa con trai nuôi ông yêu thương nhất nữa sao? Cha con mà còn có thể lật mặt với nhau, bây giờ không phải ông Tạ đây cũng lấy việc dày vò Lưu Chiến Hằng làm niềm vui hay sao chứ? Tôi chỉ đi xem kết cục của anh ta thôi.”
Nhắc đến Lưu Chiến Hằng, sắc mặt Tạ Sinh lập tức biến đổi.
“ Cô nói mấy lời này sai rồi.” Tạ Sinh giơ ngón tay trỏ ra, lắc qua lắc lại, ý chỉ phủ nhận cách nói của Nguyễn Tri Hạ.
“ Tôi đây là đang dạy nó một bài học, để cho nó hiểu đạo lý hơn.” Tạ Sinh nói mấy lời này nghe khá thân mật, như thể ông ta vẫn coi Lưu Chiến Hằng là đứa con ông tự hào nhất vậy.
Loại người này đúng là…bệnh không nhẹ mà!
Rõ ràng là hận Lưu Chiến Hằng đến tận xương tủy, vậy mà còn lần lần lượt lượt bày ra cái bộ dạng oai phong lẫm liệt nữa chứ, không biết là giả vờ cho ai xem nữa.
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười: “ Nghe khẩu khí của ông Tạ đây, hình như ông không có hận Lưu Chiến Hằng nhỉ?”.