Tư Gia Thành đã phải lấy hết can đảm của mình, mới có thể lên kế hoạch việc dùng Nguyễn Tri Hạ để ép Tư Gia Thiên.
Nhưng biểu cảm của Tư Gia Thiên nói với cậu ta, dường như chuyện cậu ta đang làm chỉ là một trò đùa.
Cố gắng ngụy trang tỏ ra bình tĩnh, lúc này liền nổ tung.
Tư Gia Thành mất đi sự bình tĩnh, hét lên với Tư Mộ Hàn: “Anh mau trả lời câu hỏi của em!”
“Vì sao tôi phải trả lời câu hỏi của cậu?” Sự chế giễu trên khuôn mặt Tư Mộ Hàn càng rõ: “Cậu đã theo tôi rất nhiều năm, tôi chỉ dạy cậu lắng nghe và tin tưởng, dùng một người phụ nữ yếu ớt để đạt được mục đích của mình sao?”
Lúc đưa Nguyễn Tri Hạ ra khỏi khu nghỉ mát, trong lòng Tư Gia Thành vẫn luôn nói với chính mình, những điều cậu ta làm là đúng.
Là Tư Mộ Hàn có lỗi với cậu ta.
Là Tư Mộ Hàn vì đạt được mục đích của mình mà giết hại cả nhà họ Tư.
Nhưng lúc này, cậu ta bị Tư Mộ Hàn chế giễu như vậy, lại bắt đầu chột dạ.
“Em…..” Tư Gia Thành lên tiếng, lại không nói nên lời.
Tư Mộ Hàn đã từng tin tưởng Tư Gia Thành bao nhiêu, bây giờ chán ghét cậu ta bấy nhiêu.
Sự kiên nhẫn của Tư Mộ Hàn sớm đã hết: “Tôi hỏi lại cậu một lần nữa, Nguyễn Tri Hạ đang ở đâu.”
Đôi mắt của anh lạnh như băng, Tư Gia Thành bị anh nhìn mà cảm thấy rùng mình.
Nhưng Tư Gia Thanh vẫn dũng cảm, kìm nén sự hoảng loạn và lo lắng trong lòng nói: “Chỉ cần anh nói cho em biết, lý do anh bức mẹ em đến phát điên, em sẽ nói cho anh biết chị Tri Hạ đang ở đâu.”
“Ồ.” Tư Mộ Hàn lạnh lùng cười một tiếng, trong ánh mắt mang theo sự khinh bỉ: “Có bản lĩnh thì tự mình đi điều tra, không có bản lĩnh thì cả đời này sống trong sự mơ hồ đi.”
Tư Gia Thành đã bị kích động hoàn toàn.
Cậu ta đã phải lấy rất nhiều dũng khí mới có thể làm chuyện này, nhưng trong mắt Tư Mộ Hàn cậu ta giống như một đứa trẻ đang làm trò cười.
Suy nghĩ này ùa vào trái tim cậu ta, khiến cậu ta mất đi lý trí.
Tư Gia Thành nghiến răng, trong đáy mắt mang theo một sự tức giận và không cam lòng, lên tiếng nói: “Anh có tư cách gì để cười em, còn anh cũng phát điên vì một người phụ nữ sao, chuyện gì cũng làm ra được, không phải anh muốn biết Nguyễn Tri Hạ đang ở đâu sao? Em nói với anh, em đã giao Nguyễn Tri Hạ cho Tạ Sinh rồi!”
Tư Mộ Hàn nhìn cậu ta một lúc, giây tiếp theo, sát khí trong đáy mắt tỏa ra lạnh đến thấu xương.
Tư Gia Thành đứng đối diện anh, cũng cảm nhận được rõ ràng sát khí trên người Tư Mộ Hàn.
Cậu ta không nghi ngờ về việc Tư Mộ Hàn sẽ giết chết cậu ta nếu như động thủ một lần nữa.
Nhưng Tư Mộ Hàn không động thủ, khuôn mặt không có biểu cảm gì quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra để gọi điện thoại.
Dường như anh không thèm nói với Tư Gia Thành nhiều hơn một câu.
Anh vừa đi, Tư Gia Thành liền ngồi xổm xuống đất.
Khi đối mặt với Tư Mộ Hàn thần kinh vẫn luôn căng thẳng, cuối cùng cũng được buông lỏng.
Sau khi cậu ta dần lấy lại được sự bình tĩnh, mới phát hiện ra cậu ta không chỉ không biết sự thật về chuyện mẹ mình bị điên, người lại còn nói cho Tư Mộ Hàn biết Nguyễn Tri Hạ đang ở đâu.
Vẻ mặt Tư Gia Thành u ám, cười chế giễu.
Lúc đầu là cười nhỏ, sau đó tiếng cười ngày càng to..