Gần đây Nguyễn Tri Hạ hay tới phòng sách với anh nên ở đây cũng có không ít đồ của cô.
Tư Mộ Hàn lấy một cái chăn lông rồi đặt nó lên đùi của Nguyễn Tri Hạ, anh đẩy cô đến bàn làm việc.
Sau đó, anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Sau khi ngồi xuống, anh liền đặt điện thoại qua bên cạnh rồi quay người lại tìm văn kiện ở phía sau.
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ vẫn rơi trên chiếc điện thoại của Tư Mộ Hàn, cô lại hỏi anh lần nữa: “ Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tư Mộ Hàn nói mà không ngoảnh đầu lại: “ Chuyện vặt thôi.”
Nguyễn Tri Hạ hừ một tiếng: “ Nếu anh không nói, vậy em sẽ gọi thẳng hỏi Thời Dũng đó.”
Tư Mộ Hàn khựng lại, lúc này anh mới quay đầu lại nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Một tay Nguyễn Tri Hạ đặt trên bàn, tay khác thì cầm lấy chiếc điện thoại của Tư Mộ Hàn, cô hơi hơi nghiêng đầu qua nhìn anh, ánh mắt bướng bỉnh và tùy ý mà trước đây anh chưa từng thấy ở cô.
Căn bệnh này đã khiến cô thay đổi rất nhiều rồi.
Ngay từ khi bắt đầu, cô đã rất khó để chấp nhận, kể từ sau đó tâm lý cô dần sụp đổ,ngày càng trở nên chán nản muốn buông xuôi.
Sau khi Cố Tri Dân nói chuyện với cô, khiến cô nghĩ thông rồi, cô liền thoát ra ngoài.
Có lẽ là đã thật sự nghĩ thông rồi, nên cô càng ngày càng lộ ra nhiều tính khí nóng nảy trước mặt anh hơn.
Giống như một con mèo đi lạc được ai đó nhặt về vậy.
Lúc đầu thì vô cùng tỉ mỉ cẩn thận, rồi sau đó khi biết người nhặt nó về thích nó, nó sẽ tự nhiên không còn che giấu gì nữa mà thoải mái bộc lộ bản chất của mình.
Sau đó, nó sẽ từ từ được chiều chuộng mà sinh kiêu.
Nói thẳng ra là chiều đến quen rồi.
Nhưng Tư Mộ Hàn lại rất vui vì điều này.
Tính khì càng nóng nảy thì càng tốt, nhất là khi tính khí nóng nảy nhất chỉ có anh chịu đựng được cô mà thôi.
Cứ như vậy thì cô chỉ có thể ở bên anh, không thể sống thiếu anh được nữamà thôi.
Tư Mộ Hàn mang tài liệu đến đặt lên bàn rồi nói: “ Ở trường mẫu giáo của Hạ Hạ có chút chuyện, anh kêu Thời Dũng đi là được rồi.”
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy liền tức giận lườm anh: “ Cái gì cũng để cho Thời Dũng, sao anh không kêu Hạ Hạ gọi Thời Dũng là ba luôn đi?”
Đôi mắt Tư Mộ Hàn khẽ híp lại, sắc mặt anh trầm xuống.
Nguyễn Tri Hạ bị ánh mắt của anh làm cho có hơi chột dạ, cô khẽ ho một cái rồi nói: “ Anh đi đi!”
“ Không đi.” Tư Mộ Hàn từ chối không một chút lưu tình.
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu nhìn anh: “ Vậy em đi?”
Thời Dũng gọi tới không đơn giản là do trường mẫu giáo có chuyện.
Chủ yếu là do Tư Nguyễn đã đánh nhau với một bạn khác ở trường, nên cô giáo gọi cho phụ huynh.
Nếu đó chỉ là chuyện của trường mẫu giáo thì Thời Dũng đã không cần gọi cho Tư Mộ Hàn rồi.
Anh biết nếu anh mà không đi, Nguyễn Tri Hạ nhất định sẽ la lối cho xem.
Anh cũng không thể làm gì được Nguyễn Tri Hạ, mắng cũng không được, đánh cũng không xong, chỉ cần cô có thể khỏe lại, cô kêu anh đội cô lên đầu anh cũng chịu.
“Được rồi, anh sẽ đi.
Em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, đi đâu cũng dắt theo A Sương biết chưa, muốn ra ngoài thì phải mặc áo dày một chút, phải ăn cơm trưa đúng giờ, có khi anh sẽ không kịp về ăn trưa đó, ăn xong nhớ uống thuốc, còn nữa….”.