“ Ba, mẹ!”
Tư Nguyễn nhìn về phía họ,cô bé gọi họ rồi đứng tại chỗ đợi họ đi tới, chứ không chạy qua đó như trước nữa.
Cô bé đang mặc trên người một chiếc váy dài tay màu tím nhạt,trên khuôn mặt nở nụ cười xinh xắn rạng rỡ, bé đứng yên lặng bên cạnh Thời Dũng đợi họ đi tới, ngoan ngoãn xinh đẹp hệt như một cô búp bê sứ.
Nguyễn Tri Hạ vừa mềm lòng vừa buồn bã.
Tư Mộ Hàn đẩy Nguyễn Tri Hạ qua đó, Tư Nguyễn chạy tới với một nụ cười, bé nắm lấy bàn tay ấm áp của Nguyễn Tri Hạ: “ Mẹ ơi,con đi nha.”
Nguyễn Tri Hạ chỉ gật đầu: “ Ừ.”
Cô sợ mình mà nói gì, lại kìm không được nước mắt mất.
“ Được nghỉ con sẽ về thăm mẹ nha.” Tư Nguyễn nói xong liền ngẩng đầu lên nhìn Tư Mộ Hàn: “ Ba phải chăm sóc tốt cho mẹ đó.”
Tư Mộ Hàn chỉ nhàn nhạt lườm bé một cái.
Ban đầu Tư Nguyễn còn lẽ thẳng khí hùng, nhưng khi bị Tư Mộ Hàn lườm một cái, cô bé lập tức sợ ngay.
Cũng chẳng còn cách nào khác, bình thường Tư Mộ Hàn quá là uy nghiêm đi, ở trước mặt anh thì Tư Nguyễn cũng vẫn rất sợ.
Tư Nguyễn thu tầm mắt không nhìn Tư Mộ Hàn nữa, cô bé lại quay qua cười hihi với Nguyễn Tri Hạ: “Mẹ ơi, dù sao con cũng sẽ nhớ mẹ, con sẽ gọi video chat cho mẹ nha….”
Tư Mộ Hàn nghe thấy bé thì thầm nói với Nguyễn Tri Hạ rất nhiều,trong lòng cũng cảm thấy có chút tế nhị.
Lúc nãy anh lườm bé, thật ra cũng không có ý gì khác cả, nhưng bé lại bắt đầu sợ rồi.
Bé nói nhiều với Nguyễn Tri Hạ như vậy nhưng cũng không nói được mấy câu với anh nữa.
Tư Mộ Hàn đưa tay chỉnh sửa tay áo của mình, lặng lẽ thở dài.
“Mẹ ơi, con lên xe trước đây.
Nhớ gọi cho con khi mẹ thấy nhớ con đó.” Tư Nguyễn vừa lên xe vừa ngoái đầu lại nhìn.
Khi cô bé lên xe còn nhìn ra cửa sổ vẫy vẫy tay, nhưng chỉ vẫy tay với Nguyễn Tri Hạ thôi, bé còn không thèm nhìn Tư Mộ Hàn lấy một cái nữa.
Nguyễn Tri Hạ nhìn chiếc xe rời đi, cô cảm thấy Tư Mộ Hàn đứng đằng sau mình hơi im lặng đến lạ thường.
Cô quay lại và thấy tầm mắt Tư Mộ Hàn vẫn đang hướng theo chiếc xe đang rời đi.
.
ngôn tình hoàn
Cô nghiêng đầu và gọi tên anh: “ Tư Mộ Hàn?”
“ Hửm?” Tư Mộ Hàn thản nhiên thu lại tầm mắt, sau đó rũ mắt nhìn xuống Nguyễn Tri Hạ: “ Về phòng hay là đi dạo tiếp?”
…….
Kể từ khi Tư Nguyễn quay trở lại trường học, cuộc sống sau đó của Nguyễn Tri Hạ càng trở nên vô vị hơn.
Mỗi ngày đều ở cạnh Tư Mộ Hàn, có lúc anh phải đi xử lý một số chuyện, nhưng hầu hết thời gian, Tư Mộ Hàn đều ở bên cạnh cô.
Mỗi ngày của Nguyễn Tri Hạ trôi qua chỉ vỏn vẹn uống thuốc, thăm khám, ngủ nghỉ…..
Mỗi ngày đều lặp đi lặp lại những chuyện như vậy.
Nhưng có một điều khác, đó là tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ đã tốt hơn rất nhiều, cô luôn cảm thấy sức khỏe của mình đang dần dần có chuyển biến tốt rồi.
Ít ra thì cô cũng cảm thấy tinh thần của mình cũng phấn chấn hơn..