Thấy vậy, Tư Mộ Hàn lập tức nắm chặt tay cô, giọng đầy lo lắng: “ Sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao? Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi được không?”
Nguyễn Tri Hạ ban đầu còn có hơi tức giận, nhưng khi cô nghe thấy sự lo lắng ngầm ẩn trong giọng điệu của anh, cô không còn giận nữa.
Không phải Tư Mộ Hàn là một người như vậy sao?
Giận anh ấy thì có ích gì chứ?
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu và nói: “ Chúng ta ra ngoài đi.”
…..
Lúc Tư Mộ Hàn đẩy Nguyễn Tri Hạ ra ngoài, thì nhìn thấy Tư Nguyễn đang nói chuyện với Thời Dũng.
Để phù hợp với chiều cao của Tư Nguyễn, Thời Dũng đành ngồi xổm trên mặt đất.
Cũng không biết họ đang nói về cái gì, nhưng trông bộ dạng đều đang cười rất vui vẻ, nhất định là đang nói chuyện gì đó rất vui.
Trên khuôn mặt của Tư Nguyễn cũng không có chút gì buồn bã khi rời khỏi nhà.
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên cảm thấy rằng hai cha con Tư Mộ Hàn và Tư Nguyễn này, nhất định là do ông trời sắp xếp rồi.
Không giống với những người cha bình thường, cũng không giống với những đứa con gái bình thường.
Nguyễn Tri Hạ đứng bên cạnh nhìn họ một lát.
Tư Mộ Hàn đứng đằng sau cô, anh cúi người xuống ghé sát tai cô nói: “ Yên tâm về Hạ Hạ hơn chưa?”
Ý của anh là, cho dù chúng ta không ở bên Tư Nguyễn đi chăng nữa, Tư Nguyễn cũng tự có cách sống của riêng mình.
Cho dù bây giờ Tư Nguyễn vẫn còn nhỏ, nhưng cô bé rất thông minh.
Những đứa trẻ thông minh, tự khắc sẽ biết sống như thế nào.
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “ Hạ Hạ vẫn còn quá nhỏ.”
Từ nhỏ, Nguyễn Tri Hạ chưa được nhận tình yêu thương từ mẹ, nên cô vô cùng thương yêu đứa con gái nhỏ của mình.
Cô hận mình không thể đem hết tất cả tình yêu thương cho Tư Nguyễn, cô hận mình không thể đem hết tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời này tặng cho cô bé.
Nhưng hiện thực lại không như mong ước.
Đừng nói là dành tặng cho Tư Nguyễn những thứ đẹp đẽ nhất, ngay cả những chuyện mà một người mẹ nên làm cô còn chưa làm được, cô thậm chí còn không bảo vệ tốt cho Tư Nguyễn nữa.
Cô chính là không có tư cách để làm mẹ mà.
Tư Mộ Hàn vẫn chưa đứng dậy, anh vẫn cúi người xuống đằng sau cô, chỉ cần nghiêng đầu qua một chút thôi thì mọi biểu tình trên mặt cô anh đều có thể nhìn thấy hết.
Anh chỉ cần nghe thấy ngữ khí của Nguyễn Tri Hạ thôi cũng đủ biết cô đang nghĩ gì rồi, hơn nữa thần sắc của cô cũng mang máng chút thương cảm.
Tư Mộ Hàn thấp giọng nói: “ Không được nghĩ ngợi lung tung.”
Nguyễn Tri Hạ rất hay mềm lòng, trước đây anh vì ỷ lại Nguyễn Tri Hạ hay mềm lòng mà đạt được không ích lợi.
Nhưng bây giờ xem ra, mềm lòng cũng không phải chuyện tốt.
Càng là người thân thiết quan trọng, Nguyễn Tri Hạ lại càng đùn đẩy hết trách nhiệm lên vai mình.
Tư Mộ Hàn không muốn cô như vậy, anh chỉ muốn cô được hạnh phúc và vui vẻ mà thôi..