Sự dịu dàng không phải sở trường của anh.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ lại cảm thấy, dáng vẻ mỗi lần anh ngồi xổm ở trước xe lăn nói chuyện cùng cô lại dịu dàng đến không tưởng tượng nổi.
Nhưng còn cô thì sao?
Cô đã gây rất nhiều rắc rối cho anh trong khoảng thời gian này.
Cho dù là không cách nào tự kiềm chế tính khí của mình, nhưng Tư Mộ Hàn cũng không làm gì sai.
Nguyễn Tri Hạ càng nghĩ, đáy lòng càng chua xót, nước mắt tràn ra.
Tư Mộ Hàn biến sắc: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Nguyễn Tri Hạ nghẹn ngào nói không ra lời, Tư Mộ Hàn liền suy đoán nói: “Có phải Cố Tri Dân đã nói cái gì khiến em không vui đúng không?”
“Đợi anh ta quay lại anh sẽ xử lý, không bao giờ để anh ta đến nơi này nữa.”.
Truyện Mạt Thế
Tư Mộ Hàn biết Thẩm Lệ luôn muốn tốt cho Nguyễn Tri Hạ, trái tim phụ nữ luôn mềm mại và trọng tình, chắc chắn không phải Thẩm Lệ chọc Nguyễn Tri Hạ khó chịu.
Như vậy người chọc đến Nguyễn Tri Hạ, khẳng định là Cố Tri Dân.
Nguyễn Tri Hạ nín khóc mỉm cười, không ngừng lắc đầu.
Tư Mộ Hàn càng quan tâm cô, trong lòng cô lại càng trở nên áy náy và khổ sở.
Cô mấp máy môi, muốn dừng lại cảm xúc xúc động muốn khóc, sau đó mói nói: “Thật xin lỗi…”
“Tư Mộ Hàn, thật xin lỗi…”
Tư Mộ Hàn không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra với Nguyễn Tri Hạ, lông mày nhíu chặt, đưa tay sờ khuôn mặt cô.
Giọng nói nhẹ nhàng trấn an cô: “Xin lỗi anh về chuyện gì?”
Nguyễn Tri Hạ tưởng chừng đã ngừng cảm xúc muốn khóc, nhưng nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh, lại như không thể nhịn được.
Tư Mộ Hàn rất kiên nhẫn với Nguyễn Tri Hạ, nhưng không biết nguyên nhân tại sao cô muốn khóc, trong lòng anh có chút bực bội.
Nhưng anh vẫn nhẫn nại nói: “Đừng khóc, nói cho anh biết, có chuyện gì xảy ra?”
Nguyễn Tri Hạ đưa tay lau nước mắt: “Em không sao.”
Cô nói xong, còn hướng Tư Mộ Hàn cười.
Tư Mộ Hàn sắc mặt ngưng trọng, đưa tay kéo cô ôm vào trong ngực.
Nguyễn Tri Hạ không muốn nói, anh có thể không hỏi.
Lát nữa gọi điện thọai hỏi Cố Tri Dân là biết có chuyện gì xảy ra.
Nguyễn Tri Hạ đưa tay ôm Tư Mộ Hàn, ôm anh thật chặt.
Tư Mộ Hàn cảm giác được Nguyễn Tri Hạ ôm rất chặt, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng không có lên tiếng.
Một lát sau, tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ dần bình phục lại.
Cô thả lỏng có thể, mặc kể bản thân ỷ lại vào Tư Mộ Hàn, dựa thật sát vào người anh, nhẹ nói: “Em sẽ cố gắng chữa bệnh.”.