Bên kia chiếc bàn, Tư Mộ Hàn mặt không biểu cảm nhìn anh ta: “Đã gặp Nguyễn Tri Hạ rồi?”
“Anh đây không phải là nói lời vô ích sao, anh đã đưa cô ấy đến gặp tôi, anh còn không biết?” Lưu Chiến Hằng cười nói: “Có gì thì nói thẳng đi.
”
Tư Mộ Hàn im lặng mấy giây, anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng nheo mắt lại: “Không phải anh muốn sau mùa thu mới tính nợ sao? Là anh tự mình đưa cô ấy đến gặp tôi.
”
Tư Mộ Hàn liếc nhìn anh ta, nặng nề nói: “Cô ấy cần điều trị tâm lý.
”
Lưu Chiến Hằng nghe những lời nói đó, đột nhiên dừng lại.
Lại cười, rất dịu dàng: “Tôi không làm được, anh tìm người khác đi.
”
Tư Mộ Hàn rất ngạc nhiên, Lưu Chiến Hằng dang hai tay ra, giống như không thể giúp được: “Điều trị tâm lý, phải tìm được bác sĩ khiến bệnh nhân tin tưởng, mới khiến bệnh nhân mở lòng mình, anh cảm thấy cô ấy có thể tin tưởng tôi sao?”
Tư Mộ Hàn lắng nghe lời nói của anh ta, quay người lại rời đi.
Lực Lệ Hoành nhìn vào bóng lưng anh, mỉm cười.
Chẳng trách Tư Mộ Hàn có thể đưa Nguyễn Tri Hạ đến tìm anh ta, hóa ra là vì Nguyễn Tri Hạ có vấn đề về tâm lý.
Lưu Chiến Hằng nhớ lại dáng vẻ trước kia của Nguyễn Tri Hạ, biểu cảm sâu xa, cúi đầu tiếp tục nhìn vào bảng ghi chép số liệu.
Nhìn vào bản số liệu dày đặc này, Lưu Chiến Hằng có chút phiền muộn.
Thực tế anh ta cũng không chắc chắc có thể nghiên cứu ra loại thuốc có hiệu quả trị bệnh với sức khỏe của Nguyễn Tri Hạ, anh ta hợp tác với Tư Mộ Hàn, chủ yếu là muốn tránh xa Tạ Sinh.
Bất kể anh ta có thể nghiên cứu ra loại thuốc có tác dụng với cơ thể của Nguyễn Tri Hạ hay không, thì điều kiện trước đó là, Nguyễn Tri Hạ phải tích cực hợp tác trong việc chữa trị.
Tâm trạng thái độ của bệnh nhân rất quan trọng.
Nếu như Nguyễn Tri Hạ vẫn cứ tiêu cực như này, cơ thể cô ấy cũng sẽ nhanh chóng chuyển biến xấu đi.
Lưu Chiến Hằng ngồi xuống, giơ tay ấn lông mày, cảm thấy có chút phiền muộn, đứng lên đi ra ngoài.
Ly pha xong cafe mang vào, thấy Lưu Chiến Hằng đi ra ngoài, nhiều chuyện hỏi một câu: “Tiên sinh, anh đi đâu thế?”
Lưu Chiến Hằng liếc nhìn cô ấy: “Hóng gió.
”
Lưu Chiến Hằng đi ra ngoài, đừng trên ban công nhìn ra ngoài, thấp thoáng thấy hình bóng của Nguyễn Tri Hạ ở đằng xa.
Khoảng sân nơi Lưu Chiến Hằng sống tách biệt một mình, ở giữa còn có vệ sĩ.
Phía sau Nguyễn Tri Hạ có hai người giúp việc, Tư Mộ Hàn và Tư Gia Thành đều không ở đó.
Bàn tay Lưu Chiến Hằng chống lên lan can, dùng lực bật người lên nhảy ra ngoài, sau đó nhảy chính xác vào bức tường trong sân.
Nhanh chóng đi đến sân bên kia.
Đi đến sân nơi Nguyễn Tri Hạ đang ở đó, anh ta nhảy từ bức tường trong sân xuống, phát ra một tiếng “Bịch”.
Âm thanh không nặng không nhẹ, thu hút sự chú ý của hai người giúp việc cách đó không xa.
Hai người giúp việc nhìn về phía anh ta: “Ai đang ở bên kia?”
Nguyễn Tri Hạ cũng nghe thấy âm thanh, nhưng cô lười di chuyển.
Cô bây giờ ngoài Tư Nguyễn, những thứ khác cô đều không có hứng thú.
Lưu Chiến Hằng ngông nghênh đi qua: “Tri Hạ.
”.