Thậm chí những cái khác, cô quản không nổi và cũng không muốn quản.
Lưu Chiến Hằng lúc đó suýt chút nữa thiêu chết Tư Nguyễn, cũng may lúc đó Tư Nguyễn còn nhỏ, để lại di chứng cũng rất nhanh khỏi.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ lo lắng Tư Nguyễn sau khi gặp Lưu Chiến Hằng, sẽ nhớ lại những chuyện không tốt đó.
Lưu Chiến Hằng trên mặt hơi khựng lại, ánh mắt nhìn ra chỗ khác: “Chỉ vì cái này mà đến”?
Nguyễn Tri Hạ chỉ không biểu tình gì nhìn anh.
Lưu Chiến Hằng tiếp tục nói: “Tôi cho rằng em đến đây muốn hỏi tình trạng sức khỏe của em”.
Anh vừa nói, vừa thăm dò Nguyễn Tri Hạ.
Sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ không hề thay đổi, cũng không có nói gì, nhưng Lưu Chiến Hằng lại đột nhiên hiểu ra gì đó.
Anh hơi ngồi thẳng người: “Nguyễn Tri Hạ em không phải người dễ bỏ qua, với lại tình trạng sức khỏe của em còn chưa đến lúc nguy kịch”.
Nguyễn Tri Hạ ồ một tiếng, quả nhiên đối với chuyện này không phải là rất quan tâm.
Chỉ tiếp tục nói: “Hy vọng anh có thể đáp ứng yêu cầu của tôi”.
Lưu Chiến Hằng nhìn ra Nguyễn Tri Hạ đối với tình trạng sức khỏe bản thân không phải là rất quan tâm, lờ mờ hiểu Nguyễn Tri Hạ có thể đối với việc trị liệu vô cùng bi quan.
Anh đã rất lâu rồi chưa gặp Nguyễn Tri Hạ.
Lúc đến nơi này, anh chỉ nghĩ đến tình trạng sức khỏe của Nguyễn Tri Hạ như thế nào rồi.
Tình trạng sức khỏe của cô ngược lại so với Lưu Chiến Hằng dự đoán tốt hơn một chút.
Nhưng khiến Lưu Chiến Hằng bất ngờ là, Nguyễn Tri Hạ đối với trị liệu không hề tích cực.
Thấy Nguyễn Tri Hạ còn nhìn bản thân, Lưu Chiến Hằng cười lạnh nói: “Tôi bây giờ đang ăn nhờ ở đậu, em đưa ra yêu cầu không hề quá đáng, tôi tất nhiên sẽ đáp ứng với em”.
“Ừ”.
Nguyễn Tri Hạ đáp tiếng, liền đẩy xe lăn ra ngoài, từ chỗ Lưu Chiến Hằng, chỉ nhìn thấy vai nhỏ bé và cánh tay gầy gò của cô.
Nguyễn Tri Hạ ra khỏi phòng làm việc của Lưu Chiến Hằng, liền nhìn thấy Tư Gia Thành đang chờ ở cửa.
Tư Gia Thành quả thật luôn đứng chờ ngoài cửa.
Anh đứng dựa vào tường, nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, lập tức đứng thẳng người, đi qua đẩy xe lăn của Nguyễn Tri Hạ.
Có chút tò mò hỏi: “Chị Tri Hạ, chị với anh ta nói gì vậy”?
“Không có nói gì cả”.
Nguyễn Tri Hạ dựa vào sau xe lăn, cả người lười không có tinh thần.
Mới ra khỏi cao ốc, liền gặp Tư Mộ Hàn và Tư Nguyễn mới từ bên ngoài trở về.
Tư Mộ Hàn đi đến trước mặt, Tư Nguyễn kéo áo dưới của anh, đi theo sau.
Tư Mộ Hàn người cao chân dài, bước chân cũng bước rất to, Tư Nguyễn một tay nhỏ bé kéo áo anh, liền đi bước nhỏ một đường.
Tư Mộ Hàn đi một bước, bé phải đi ba bốn bước.
Nguyễn Tri Hạ chau mi tâm.
Tư Nguyễn từ xa nhìn thấy cô, liền vô cùng vui vẻ.
“Mẹ ơi”.
Tư Nguyễn bỏ tay khỏi áo của Tư Mộ Hàn, “cộp cộp” chạy đến chỗ Nguyễn Tri Hạ.
Gương mặt cô vui mừng, không hề thấy tủi thân.
.