Nhìn thấy biểu cảm của Nguyễn Tri Hạ ngày càng trở nên xấu đi, thần sắc trên khuôn mặt anh cũng ngưng đọng lại, khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường lệ.
Tư Mộ Hàn vươn tay ôm lấy Nguyễn Tri Hạ trong vòng tay mình: “Không sao đâu.”
Không sao đâu, vì chính anh sẽ làm cho cô khỏe lại mà.
Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô nhắm mắt lại rồi đưa tay ôm lấy Tư Mộ Hàn.
Hai người họ bắt đầu im lặng không nói gì cả.
Cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, Tư Mộ Hàn mới buông Nguyễn Tri Hạ ra.
Sau đó đôi tay dài nhẹ nhàng đưa lên vuốt ve chải chuốt cho mái tóc cô gọn gàng rồi mới đẩy cô ra ngoài.
……
Tuy Nguyễn Tri Hạ không có lòng dạ nào để ăn uống, nhưng mọi người ai nấy đều tụ tập ở đây, không khí vô cùng tốt, nên cô cũng không đành làm mọi người mất hứng.
Mỗi một người ở đây đều vô cùng quan tâm đến cô.
Cô không biết bản thân mình còn được bao nhiêu ngày nữa, nếu như thật sự không còn cách nào chữa nữa, cô cũng muốn làm cho mọi người vui vẻ trong những ngày tháng không dài này của mình một chút.
Nguyễn Tri Hạ rũ mắt nhìn xuống, như muốn giấu đi cảm xúc trong đôi mắt của mình, khóe môi cô hơi cong lên, cô muốn làm như mình cũng đang vui vẻ.
Ăn xong cơm, Tư Nguyễn náo loạn đòi ra ngoài chơi.
Chỉ cần Nguyễn Tri Hạ đồng ý, Tư Mộ Hàn và Tư Gia Thành đương nhiên cũng thuận theo ý cô.
Cả đám người đi ra sân thượng.
Ở trên núi đương nhiên là không được nhộn nhịp như trong thành phố hoa lệ rồi, những thứ có thể nghe được duy nhất ở đây chính là tiếng kêu rả rít của đám côn trùng.
.
Ngôn Tình Sủng
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn xuống dưới, cô luôn cảm thấy rằng số lượng vệ sĩ dường như đã nhiều hơn trước rồi thì phải.
Sau khi hai chân cô trở nên bất tiện, cô cũng không còn muốn di chuyển nhiều nữa, những việc mà cô có thể làm đương nhiên cũng hạn chế hơn, lúc này trong lòng cô chỉ toàn suy nghĩ đến những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống này hơn mà thôi.
Ví dụ, hôm nay nhà bếp đã nấu những món gì, Tư Nguyễn đã ăn bao nhiêu cơm, hoặc là bảo tiêu canh gác có bao nhiêu người…..
Nguyễn Tri Hạ đã chán đến nỗi cô chỉ có thể chú ý đến những điều này thôi, ngay cả những thay đổi nhỏ nhất xung quanh mình, cô cũng có thể dễ dàng nhận ra ngay.
Trên sân thượng nổi gió lớn, Tư Mộ Hàn vẫy tay bảo Tư Nguyễn mau qua đây rồi tự mình cúi người xuống cài cúc áo khoác cho cô bé, sau đó, Tư Mộ Hàn lại dời mắt nhìn qua Nguyễn Tri Hạ, lúc này cô đang ngẩn ngơ đưa mắt nhìn xuống dưới.
Tư Mộ Hàn bước đến bên cô.
Nguyễn Tri Hạ nhận thấy có ai đó đang đứng bên cạnh để che chắn mình khỏi gió, khi cô ngước lên, đó là hình bóng của Tư Mộ Hàn.
Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, làn áo mỏng bay trong gió, càng khiến anh thêm phong độ và nổi bật.
Thấy cô nhìn chằm chằm vào mình, Tư Mộ Hàn hơi nghiêng người xuống rồi hỏi cô: “ Đang nhìn gì vậy?”
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên cười lên, cô đưa tay ra nắm lấy tay của Tư Mộ Hàn và nói: “ Trước đây em có đọc được một chủ đề trên mạng, có người hỏi, lấy chồng phải lấy người đẹp trai, hay là lấy một người tuy không đẹp trai nhưng lại thật tâm thích mình và đối tốt với mình đây.”
Tư Mộ Hàn rõ ràng không hề hứng thú với một câu hỏi nhàm chán như vậy, nhưng vì người nói là Nguyễn Tri Hạ, nên cho dù có nhàm chán anh vẫn kiên nhẫn lắng nghe cô.
Nguyễn Tri Hạ hơi nghiêng đầu qua, khóe môi cô nở ra nụ cười ranh mãnh: “ Anh đóan xem, câu trả lời nhận được nhiều lượt like nhất là gì hả?”.