Tư Gia Thành ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh họ, chị Tri Hạ, hay là để em bế Tư Nguyễn vào trong trước đi?”
Tư Mộ Hàn không lên tiếng, còn Nguyễn Tri Hạ thì đáp lại: “Ừm.”
Tư Gia Thành xuống xe, rồi vòng qua phía sau mở cửa ôm Tư Nguyễn vào trong biệt thự.
Tư Gia Thành đã xuống xe rồi, đương nhiên tài xế cũng rất tự giác xuống xe.
Trong xe chỉ còn lại hai người Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ.
Hai người im lặng rất lâu, Nguyễn Tri Hạ hỏi Tư Mộ Hàn: “Anh nhốt Lưu Chiến Hằng ở đâu rồi?”
Không đợi Tư Mộ Hàn lên tiếng, Nguyễn Tri Hạ lại nói: “Ly đã làm giao dịch với anh, muốn anh thả Lưu Chiến Hằng ra tù, sau đó Lưu Chiến Hằng vượt ngục, tôi càng nghĩ càng cảm thấy, rất có thể anh không thật sự kích động như vậy, Lưu Chiến Hằng không ở trong tù thì chắc chắn ở trong tay anh.”
“Lúc đầu anh lợi dụng Tạ Ngọc Nam, để anh ta dẫn Lưu Chiến Hằng vào tròng, có lẽ anh không ngờ Lưu Chiến Hằng đã sớm để lại hậu chiêu trên người tôi, vì vậy anh càng không muốn thả anh ta ra ngoài.”
Nguyễn Tri Hạ chuyển đề tài: “Có điều Lưu Chiến Hằng thật sự lợi hại.”
Lúc Nguyễn Tri Hạ nói, Tư Mộ Hàn không hề lên tiếng.
Nguyễn Tri Hạ liếc mắt nhìn anh: “Anh nói gì đi chứ?”
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn vẫn không cảm xúc: “Anh không muốn phí lời nữa.”
Anh biết Nguyễn Tri Hạ có ý gì, hành động này của Nguyễn Tri Hạ trong mắt anh có nghĩa cô muốn từ bỏ rồi.
Nhưng anh không đồng ý.
Cô có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Bộ dạng của Tư Mộ Hàn vẫn thể hiện rằng không thể thương lượng được, đương nhiên Nguyễn Tri Hạ cũng hết cách với anh rồi.
Nguyễn Tri Hạ mím môi nói: “Anh không nói thì thôi.”
Tư Mộ Hàn xoay người xuống xe, không lấy xe lăn trong cốp ra mà vòng qua bên Nguyễn Tri Hạ, mở cửa bế luôn cô xuống.
Nguyễn Tri Hạ giãy giụa trong ngực anh một lát rồi bất mãn lên tiếng: “Tôi muốn ngồi xe lăn.”
“Không cần xe lăn.” Tư Mộ Hàn ôm cô nhìn thẳng về phía trước, ngay cả lúc nói cũng không cúi đầu nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ khó chịu nói: “Anh có bản lĩnh thì bế tôi cả ngày đi.”
Lần này Tư Mộ Hàn đã dừng lại, cụp mắt nhìn cô, giọng điệu rất nghiêm túc: “Có gì không thể chứ.”
“Ha.” Nguyễn Tri Hạ cười lạnh, không muốn tranh luận với anh nữa.
Đến khi Tư Mộ Hàn ôm cô bước vào biệt thự, lúc đi hết cầu thang đến trước cửa phòng ngủ, anh cúi đầu thì phát hiện Nguyễn Tri Hạ đã ngủ rồi.
Buổi tối ra ngoài ăn cơm, rồi cô lại đánh bài với mấy người Tư Gia Thành lâu như vậy, đương nhiên phải tốn nhiều sức lực, đã rất mệt mỏi rồi.
Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng ôm cô đặt lên giường.
Anh ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt, dáng ngủ yên tĩnh điềm đạm, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đến khác thường.
Tư Mộ Hàn cúi người cảm nhận hơi thở của cô một lát mới ngẩng đầu thở ra.
Một lúc sau, anh khẽ gọi cô: “Nguyễn Tri Hạ.”
Một tiếng.
Hai tiếng.
Vẫn không đáp lại..