Nguyễn Tri Hạ nhướng mày cho cô ta một câu trả lời: “Thế thì thà cô bảo Tư Mộ Hàn tiến vào thế giới giải trí đi, tự bản thân anh ta đã đầy thị phi, tôi lên hot search đều là bởi vì anh.”
Quả nhiên, Tần Thủy San liền gửi cho cô một icon “Mắt trắng dã”: “Coi như anh ấy thật sự muốn tiến vào giới giải trí, tôn mà dám nhận anh ấy sao?”
Nguyễn Tri Hạ cũng không biết nói tiếp cái gì với cô ta, liền gửi tới một biểu tượng cảm xúc.
Cô để điện thoại di động xuống, giương mắt lên nhìn Tư Nguyễn, liền phát hiện cô bé đang giống như gà nhỏ mổ thóc, đầu gật gà gật gù, có vẻ đã đã buồn ngủ.
Nguyễn Tri Hạ đi xuống giường đi, ôm Tư Nguyễn lên.
Tư Nguyễn dụi mắt, mềm oặt tùy ý Nguyễn Tri Hạ ôm cô bé lên trên giường.
Tư Nguyễn liu diu đôi mắt, mí mắt như là có vật gì đó nặng ngàn cân đè ép, không thể mở ra được.
Cô bé mơ mơ màng màng, nhỏ giọng kêu lên: “Mẹ.”
Nguyễn Tri Hạ hôn một cái lên trán của cô bé, dịu dàng nói: “Con Ngủ đi.”
Tư Nguyễn quả nhiên liền ngủ.
Nguyễn Tri Hạ ngồi ở bên cạnh cô bé, sau đó cùng cô bé nằm ngủ, ngủ một giấc tỉnh lại đã là buổi tối.
Cả ngày này, Nguyễn Tri Hạ cơ bản đều là ở trên giường nằm nghỉ ngơi.
Buổi tối lúc tỉnh lại, cô có cảm giác toàn bộ tinh thần của mình đều tốt hơn rất nhiều, không giống như trước đó mãi không nói ra được chỗ nào khó chịu, cũng không luôn cảm thấy khắp toàn thân đều khó chịu.
Cô so tỉnh lại trước Tư Nguyễn, thừa dịp Tư Nguyễn còn chưa tỉnh lại, liền cầm quần áo đi tắm rửa.
Tắm xong Nguyễn Tri Hạ càng thấy tinh thần thoải mái hơn nhiều.
Khi Tư Nguyễn tỉnh lại, người hầu cũng vừa làm xong cơm tối.
Ăn cơm xong, cô dự định mang Tư Nguyễn đi ra ngoài đi dạo một vòng, đi tản bộ một chút.
Dù sao Tư Nguyễn cũng đã ở nhà cùng với cô cả ngày.
Trẻ nhỏ hiếu động, cần phải mang đi ra ngoài chơi nhiều hơn một chút mới được.
Nguyễn Tri Hạ thay quần áo cho Tư Nguyễn xong, liền cùng với cô bé đi ra ngoài, lúc trở về còn hỏi Tư Nguyễn: “Ngày mai con có muốn đi đâu chơi không?”
“Có thể ở cùng với mẹ một chỗ, tốt hơn đi bất cứ đâi.” Nguyễn Tri Hạ nắm tay nhỏ của Tư Nguyễn, cô bé vừa đi vừa nhún nhảy, có vẻ rất hài lòng.
…
Ngày hôm sau là cuối tuần, Nguyễn Tri Hạ liền đem Tư Nguyễn đi ra ngoài xem phim điện ảnh.
Thật ra trong biệt thự của Tư Mộ Hàn cũng có một phòng chuyên để xem phim điện ảnh, nhưng cùng những người khác cùng nhau xem phim ở trong rạp lại có một cảm giác rất khác.
Sáng sớm thứ hai, Nguyễn Tri Hạ đưa Tư Nguyễn đi nhà trẻ, sau đó lái xe tới văn phòng luật sư, hỏi về vụ kiện về quyền nuôi con..
Xe của cô vừa mới đi vào trong toàn nhà văn phòng luật sư, còn chưa dừng lại đã bị một loạt mấy chiếc xe thể thao màu đỏ đột nhiên lao ra như bay từ nơi khúc quanh, tốc độ nhanh kinh người, căn bản không cho Nguyễn Tri Hạ có cơ hội phản ứng.
Xe thể thao làm trầy xước xe của Nguyễn Tri Hạ, còn làm gãy mất gương chiếu hậu của xe cô.
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, ban ngày lái xe lại lớn lối như vậy, đây là vội vàng đi đầu thai sao?
Mặc dù trong lòng có chút tức giận, nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn từ từ đỗ xe lại rồi mới xuống xe xem xét tình huống.
Lúc này, chiếc xe thể thao màu đỏ kia lại vòng trở về, thắng gấp một cái dừng ở trước mặt Nguyễn Tri Hạ.
Khoảng cách từ thân xe tới chỗ Nguyễn Tri Hạ đứng không tới nửa mét, toàn bộ thân thể Nguyễn Tri Hạ đều cứng lại.
Một giây sau, cửa xe thể thao mở ra, từ trong xe có một người đàn ông mặc âu phục màu xanh lam bước xuống.
Người đàn ông đeo kính râm, kiểu tóc là loại khá phổ biến, Nguyễn Tri Hạ nhất thời không nhận ra anh ta là ai, chỉ cảm thấy có chút quen mắt..