Đầu tiên Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có chút kinh ngạc, sau đó rất nhanh đã hiểu được.
Cô không biết dự tính ban đầu của Tư Mộ Hàn khi đầu tư vào《 Mất Thành 2 》 là cái gì, nhưng nguyên nhân chắc chắn không phải là bởi vì 《 Mất Thành 2》 do cô biên kịch, anh mới đầu tư.
Từ ngày Tô Miên đến phòng làm việc của Tần Thủy San làm loạn, có thể suy đoán, Tư Mộ Hàn có thể là bởi vì Tô Miên nên mới đầu tư kịch bản của cô.
Dẫu sao dưới tay anh còn có một Thịnh Hải.
Truyền thông Thịnh Hải hợp tác với biết bao nhiêu đạo diễn cùng biên kịch, tội gì anh phải đầu tư vào kịch bản của cô.
Tư Mộ Hàn là một người thông minh và lý trí.Trong công việc chắc chắn là làm công, sẽ không có bất cứ tâm tư riêng gì.
Anh sẽ không đầu tư vào kịch bản của cô, trừ khi muốn cho Tô Miên một cơ hội trút giận, Nguyễn Tri Hạ không nghĩ tới lý do khác.
Nguyễn Tri Hạ cũng nghĩ tới, Tư Mộ Hàn có thể là đối với cô tình xưa chưa dứt cho nên mới đầu tư vào kịch bản của cô.
Nhưng nếu quả thật là như vậy, Tô Miên sao có thể biết được chuyện này chứ?
Nguyễn Tri Hạ cười tự giễu, đến giờ phút này mà cô còn ngồi nghĩ đến mấy chuyện không hề tồn tại.
Cô hít sâu một hơi, nói: ” Được rồi, thời gian địa điểm nói cho tôi, ngày mai tôi sẽ tới.”
Tần Thủy San dường như thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng buông lỏng không ít: “Tốt lắm, đến lúc đó tôi sẽ cho người đi đón cô?”
Giọng nói vô cùng lấy lòng, bản chất thương nhân đã lộ ra nguyên hình.
Nguyễn Tri Hạ cự tuyệt: “Không cần, tự tôi tới.”
Cúp điện thoại không bao lâu, Tần Thủy San liền gửi địa chỉ đến cho cô.
Địa điểm kí hợp đồng là ở Tư Thị, đây quả nhiên là trùng hợp.
…
Hôm sau.
Nguyễn Tri Hạ thay quần áo xong, trang điểm nhẹ nhàng, mang theo Tư Nguyễn ra cửa.
Nếu Tư Mộ Hàn nhất định bắt cô đi đến chỗ đó, bây giờ cô sẽ mang Tư Nguyễn cùng đi.
Xe của cô vẫn không đi lấy về, cô định trực tiếp đón xe tới.
Nhưng cô vừa đi xuống đã nhìn thấy Tiêu Thâm.
Tiêu Thâm đứng ở trước xe, có lẽ là vừa mới xuống, dáng vẻ phải đi ra ngoài.
Lúc Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy anh ta, anh ta cũng nhìn thấy cô.
Sau đó, anh ta lại nhìn sang bên cạnh Nguyễn Tri Hạ.
Tư Nguyễn vẫn còn nhớ Tiêu Thâm, ngược lại cũng không hề sợ hãi, còn hướng lên Nguyễn Tri Hạ chỉ chỉ vào Tiêu Thâm.
“Muốn ra ngoài? Đi chỗ nào tôi đưa hai người.” Tế Thành đi thẳng tới chỗ hai người.
Nguyễn Tri Hạ cũng không khách khí nói: “Đến Tư Thị.”
Nói xong, cô lại bổ sung một câu: “Thuận đường sao?”
Tiêu Thâm gật đầu một cái: “Lên xe đi.”
Lúc Nguyễn Tri Hạ đưa Tư Nguyễn đến Tư Thị, vừa xuống xe đã nhìn thấy Thời Dũng.
Thời Dũng đưa tay nắm thành quả đấm, đưa tới bên miệng hà hơi, nhìn giống như là đã đứng bên ngoài rất lâu.
Nhận ra có người đang nhìn, Thời Dũng nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.
Anh ta sải bước đi tới chỗ Nguyễn Tri Hạ.
“Cô Hạ.” Dừng một chút, ánh mắt anh ta lại nhìn sang Tư Nguyễn đang đứng bên cạnh, lộ ra một nụ cười: “Hạ Hạ.”
Tư Nguyễn nháy mắt, giọng nói trong trẻo: “Chú Thời Dũng.”
Thời Dũng thường xuyên đến chỗ Tư Mộ Hàn, Tư Nguyễn cũng rất quen thuộc anh ta, còn chủ động gọi tên..