Chương 1417:
“Tư Mộ Hàn, tin tưởng em!” Nguyễn Tri Hạ nắm lấy tay Tư Mộ Hàn, gương mặt kỳ vọng mà nhìn anh.
Cô muốn anh làm sao tin tưởng cô, cô thật sự có khả năng bảo vệ tốt bản thân?
Tư Mộ Hàn nắm lại tay cô, mười phần dùng lực.
Thậm chí Nguyễn Tri Hạ cũng không dám nói cho Tư Mộ Hàn biết, Lưu Chiến Hằng còn muốn đem cô đi cứu Lưu Loan Loan.
Lưu Loan Loan bệnh rất nặng, nếu như phải làm phẫu thuật cấy ghép, cô và Lưu Loan Loan đều cần phải điều dưỡng thân thể, để lúc sức khỏe hai người trong trạng thái ổn định tốt nhất thực hiện phẫu thuật.
Cho nên nói về an toàn, đó là bởi vì Lưu Chiến Hằng còn muốn dùng cô cứu Lưu Loan Loan, thì sẽ không để cô xảy ra chút chuyện gì.
Mà nơi nguy hiểm chính là chỗ này, không biết Lưu Chiến Hằng khi nào thì sẽ muốn bổ xẻ thân thể cô ra, từ trong cơ thể cô lấy ra cơ quan đặt vào thân thể Lưu Loan Loan.
Những chuyện này, cô không dám nói với Tư Mộ Hàn.
Vốn Tư Mộ Hàn chỉ không đồng ý cô xả thân đi vào nguy hiểm.
Nếu lại để Tư Mộ Hàn biết được những việc này, Tư Mộ Hàn sẽ cự tuyệt không thể để cô lại quay về bên Lưu Chiến Hằng.
Tư Mộ Hàn không nói chuyện, trở mình xuống giường, mặc áo khoác đi đến sân thượng.
Nguyễn Tri Hạ nắm lấy áo choàng lớn nhìn về phía sân thượng bên ngoài, liền trở mình mặc áo choàng lớn vào,hướng về sân thượng đi qua.
Bên ngoài sân thượng là không khí ảm đạm cùng với ánh đèn thưa thớt.
Mà Tư Mộ Hàn, giữa những ngón tay anh kẹp một điếu thuốc thơm, đưa lưng về phía cô.
Tàn thuốc tích tựu từng đoạn trên điếu thuốc không có tan biến, mắt nhìn điếu thuốc sắp làm bỏng tay Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn mới như thể như thình lình hoàn hồn trở lại, lại đưa lên môi hút sâu một hớp.
Tư Mộ Hàn không phải là ngươi thích hút thuốc lá.
Nguyễn Tri Hạ đứng ở bên cửa an tĩnh đứng hết một lúc, thì xoay lưng dự định đi ra.
Tư Mộ Hàn đem cô đi, Cố Tri Dân bọn họ chắc sẽ không nán lại yến tiệc lâu, cô muốn đi gặp Thẩm Lệ.
Tư Mộ Hàn chau mày hỏi cô: “Anh hút thuốc em không quản anh?”
“Anh cũng không thường hút.” Nguyễn Tri Hạ biết lúc anh không vui mới hút một hai điếu, không có nghiện thuốc gì, đương nhiên cũng không quản anh.
“Vậy bây giờ anh bắt đầu ngày ngày đều hút.” Anh nói, lại từ trong túi áo lấy ra một báo thuốc, ở ngay trước mặt Nguyễn Tri Hạ hút một điếu, ngậm ở bên mép môi.
Anh hút vào một hơi thuốc, hướng về Nguyễn Tri Hạ phả ra một vòng khói, đem thuốc kẹp giữa mấy ngón tay, căn bản nghiêm túc hỏi: “Quản không?”
Nguyễn Tri Hạ ngẩng người nhìn loạt động tác lưu loát uyển chuyển của Tư Mộ Hàn, cả người đều sững sờ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm vào anh một lát, rồi mới vươn tay lên lấy điếu thuốc trên tay anh xuống, thấp giọng nói : “ Anh đừng có làm loạn.”
Anh để mặc cho Nguyễn Tri Hạ rút điếu thuốc từ trên hai ngón tay của anh, rồi nhìn cô quay người lại dập điếu thuốc, từ đầu tới cuối anh cũng không có mở miệng nói tiếng nào.
Nguyễn Tri Hạ hít vào một hơi, sau đó quay người lại nói với Tư Mộ Hàn : “ Em rất nghiêm túc đó Tư Mộ Hàn, anh suy nghĩ một chút được không!”
Tư Mộ Hàn vẫn không nói gì, nhấc chân bước ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ vốn muốn đi tìm Thẩm Lệ, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nên để càng ít người biết càng tốt, nên quyết định không đi nữa.
…..
Lúc nãy ở buổi yến hội, mọi người đều không ăn gì cả. Nên lúc gần 11 giờ, người làm đã chuẩn bị một bữa ăn khuya.