Lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Hạ tiểu thư, là tôi” Là giọng nói của Tiêu Thâm.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy thế, xoay người đi đến mở cửa.
Cửa vừa mở ra, cô liền nhìn thấy Tiêu Thâm với vẻ mặt không có biểu cảm gì đang đứng ở cửa, mà hai người cảnh sát vẫn đứng ở đó đợi cô.
Cảnh sát vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đi ra, liền hỏi: “Có thể đi chưa?”
“Đi đâu?” Tiêu Thâm hỏi.
Nguyễn Tri Hạ buông lỏng tay: “Có thể đi đâu.”
Tiêu Thâm liếc nhìn hai người cảnh sát, nói với Nguyễn Tri Hạ: “Tôi đi cùng cô.”
“Anh là gì của Nguyễn Tri Hạ?” Cảnh sát nghe thấy vậy, sự chú ý liền rơi trên người Tiêu Thâm.
Tiêu Thâm cũng không trả lời câu hỏi của cảnh sát, nhẹ giọng nói: “Cùng đi đi”.
Nguyễn Tri Hạ chú ý đến vẻ mặt của hai người cảnh sát, phát hiện thấy có sự thay đổi.
Cô và Tiêu Thâm liếc nhìn nhau, Tiêu Thâm cái gì cùng không nói, ra hiệu cô có thể đi.
Nguyễn Tri Hạ đi trước, Tiêu Thâm trực tiếp theo sau.
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!” Cảnh sát đi theo sau, sắc mặt không thay đổi.
“Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của các người?” Tiêu Thâm cười lạnh: “Vì các người là cảnh sát giả sao?”
Lời nói vừa nói ra, Tiêu Thâm vươn tay chắn trước Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Tri Hạ hiểu ý, lùi lại phía sau, anh thu tay lại, nhấc chân lên, trực tiếp hạ ngục hai tên cảnh sát giả xuống đất.
“Ngươi đây là đang tấn công cảnh sát!” Hai tên cảnh sát giả đã ngã xuống đất cũng không thừa nhận bản thân là giả.
“Vậy hãy gọi cảnh sát đi.” Tiêu Thâm nhìn Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Tri Hạ hiểu ý, lấy điện thoại muốn gọi cảnh sát.
Hai tên cảnh sát giả thấy vậy, từ mặt đất bò dậy chạy từ cửa thang bộ, thậm chí thang máy cũng không đợi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn phương hướng hai tên cảnh sát vừa chạy mất, khẽ cau mày: “Thật sự là giả, tôi vừa nãy mới chỉ có chút nghi ngờ mà thôi.”
Tiêu Thâm không nói nhiều với cô về vấn đề này.
Anh ta lấy điện thoại ra: “Để lại số điện thoại, có việc gì có thể trực tiếp gọi cho tôi.”
Nguyễn Tri Hạ đọc số điện thoại của mình, Tiêu Thâm gọi qua cho cô, cô lưu lại số điện thoại của Tiêu Thâm.
Sau khi trao đổi xong số điện thoại Tiêu Thâm lại quay lại phòng.
Nguyễn Tri Hạ nhớ đến nửa đêm hôm qua, bát mà tối qua Tiêu Thâm mang cơm qua cho cô vẫn còn ở nhà cô, liền gọi Tiêu Thâm lại.
“Tiêu Thâm, anh đợi chút.”
Tiêu Thâm dừng lại, quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ quay lại phòng, lấy khay và bát đã được rửa sạch ra.
“Cảm ơn món cháo của anh.”
Tiêu Thâm nhận lại chiếc khay, Nguyễn Tri Hạ không nhịn được hỏi: “Anh còn biết làm cơm?”
“Không biết, tôi nhờ người làm.” Tiêu Thâm nói xong liền rời đi.
Đi chưa được hai bước, anh lại quay đầu hỏi cô: “Cô vẫn chưa ăn cơm?”
“Chưa” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu.
Tiêu Thâm không nói gì, trực tiếp đi về phòng,
Nguyễn Tri Hạ bối rối đứng nguyên tại chỗ.
Người vệ sĩ này của cô thực sự không thiếu tiền, còn đặc biệt mời người về nấu ăn..