Một lúc sau đó, cơ thể đầy rượu của Khanh Tần cũng được người ta lau chùi sạch sẽ, lúc này hắn cắn cắn răng, hắn quyết tâm sẽ không tha cho người phụ nữ đó đâu!
Lúc Nguyễn Tri Hạ đuổi ra ngoài, Tư Mộ Hàn và Tô Miên vẫn còn chưa đi xa.
Cô chạy về phía trước, chặn trước mặt của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn hơi hơi ngước mắt, ánh mắt không một chút ấm áp nào của anh rơi trên người của Nguyễn Tri Hạ.
Thái độ không quan tâm không hỏi thăm Nguyễn Tri Hạ của Tư Mộ Hàn ở trong phòng bao lúc nãy, khiến cho Tô Miên rất hài lòng.
Nhưng mà, cô vẫn sợ nếu như Nguyễn Tri Hạ cứ tiếp tục xuất hiện trước mặt Tư Mộ Hàn như vậy, thì e là tình cũ không rủ cũng tới.
Không để cho Nguyễn Tri Hạ nói trước, Tô Miên đã lớn tiếng nói với cô: “Nguyễn Tri Hạ, cô còn muốn làm gì đây, hai người bây giờ đã không còn quan hệ gì nữa rồi!”
Nguyễn Tri Hạ không thèm liếc mắt nhìn Tô Miên một cái, ánh mắt cô chỉ chằm chằm vào Tư Mộ Hàn thôi: “Em có chuyện muốn hỏi anh.”
Tư Mộ Hàn không nói gì, anh hơi hơi nhướng mày, đưa tay nhìn lấy chiếc đồng hồ trên cổ tay, thái độ vô cùng mất kiên nhẫn mà nói: “Nguyễn Tri Hạ, tôi trước giờ không biết em lại là một người phiền phức như vậy?”…..
Sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ liền biến đổi.
Tư Mộ Hàn vừa nói gì?
Cô thậm chí còn nghi ngờ chính mình đã nghe nhầm rồi.
Nhưng, biểu tình lãnh khốc trên mặt anh đã nói cho cô biết anh ấy đích thực đã nói ra những lời như vậy.
Nguyễn Tri Hạ vốn quyết tâm đến tìm Tư Mộ Hàn để hỏi cho ra lẽ, nhưng vào giây phút sụp đổ này, những lời cô muốn nói đều nghẹn lại nơi cổ họng cả rồi.
Tư Mộ Hàn thấy cô không nói gì, liền vươn tay đẩy cô ra, thẳng bước rời khỏi.
Tô Miên ở lại phía sau, nở nụ cười sán lạn nói: “Có biết tên Khanh Tần mà cô vừa đắc tội là ai không? Ở thành phố Hà Dương này, ngoài nhà họ Tư ra thì không một ai dám động vào người nhà họ Khanh đâu.
Bây giờ cô không còn được Tư Mộ Hàn bảo vệ nữa, tự mà lo liệu cho tốt đi.”
Cái giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác này, không nói cũng hiểu.
Nguyễn Tri Hạ có thể bị lời nói cũng Tư Mộ Hàn làm tổn thương, nhưng ở trước mặt của Tô Miên, cô tuyệt đối không lùi bước.
Cô nhanh chóng điều chỉnh lại thần sắc biểu cảm trên gương mặt mình, khóe môi hơi cong lên: “Cho dù Tư Mộ Hàn bây giờ không còn bảo vệ tôi nữa, nhưng anh ấy nhất định cũng sẽ không bảo vệ cô, tôi rất mong chờ đến ngày cô được ngồi vững vào vị trí phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Tư Thị lắm đó.”
Tô Miên đương nhiên không hề biết bà chủ chân chính của tập đoàn Tư Thị bây giờ là Nguyễn Tri Hạ, cho nên cô tất nhiên cũng không hiểu những ý tứ sâu xa trong lời của Nguyễn Tri Hạ rồi.
Tuy cô và Nguyễn Tri Hạ không quen biết nhau lắm, nhưng nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Nguyễn Tri Hạ, trong lòng cô ta cũng có chút lo ngại.
Nhưng mà, cô cũng sẽ không để lộ dáng vẻ lo ngại của cô ra đâu.
“Vậy thì cô cứ đợi đi.” Tô Miên cười lạnh một cái rồi nghênh ngang rời đi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bóng dáng hai người họ cùng nhau rời đi, liền quay đầu lại nhấc chân đá lên tường một cái.
Sao mà không tức cho được?
Chẳng lẽ là do cô thật sự nghĩ nhiều rồi?
Nhưng trước đây Tư Mộ Hàn có nói để cô tránh xa Tiêu Thâm một chút….
Sao anh lại vô duyên vô cớ muốn cô tránh xa Tiêu Thâm một chút?
Nguyễn Tri Hạ lại đắm chìm trong hoài nghi của mình.
Mặt khác, hai người Tư Mộ Hàn và Tô Miên ra khỏi Kim Hải liền hướng về phía bãi đỗ xe.
Tư Mộ Hàn mở cửa xe ra, liền ngồi vào trong.
Tuy việc Tư Mộ Hàn không thèm mở cửa xe cho Tô Miên khiến cô rất bất mãn, nhưng cô cũng sợ Tư Mộ Hàn sẽ bỏ rơi cô mà đi mất.
Cô còn muốn bảo Tư Mộ Hàn đưa cô về nhà để cô có nhiều thời gian ở chung với Tư Mộ Hàn một chút..