Hai người phụ nữ kia không tiếp tục thảo luận về Tư Mộ Hàn nữa mà bắt đầu nói về túi xách và quần áo.
Nguyễn Tri Hạ lấy điện thoại di động ra, giả vờ mở ra vòng bạn bè nghịch điện thoại, đi theo sau lưng hai cô gái mà không làm cho người khác chú ý.
Chắc chắn các cô ấy ở cùng một phòng với Tư Mộ Hàn, cô chỉ cần đi theo các cô ấy là được.
Nguyễn Tri Hạ đi theo các cô ấy một lúc, cuối cùng các cô ấy mới dừng lại trước cửa một phòng bao.
Bọn họ nói vài câu gì đó rồi chỉnh lại quần áo trên người, mới mỉm cười đẩy cửa phòng đi vào.
Trong phòng, ánh đèn có nơi sáng ngời, có nơi lại tối tăm.
Nhưng trong giây lát khi các cô ấy mở cửa rồi đóng lại, Nguyễn Tri Hạ liếc mắt vẫn nhìn thấy Tư Mộ Hàn.
Cô mơ hồ nhìn thấy có một người phụ nữ ngồi bên cạnh Tư Mộ Hàn, chỉ có điều người phụ nữ kia ngồi ở trong chỗ tối, Nguyễn Tri Hạ cũng không thấy rõ là ai.
Vừa nhìn thoáng qua, cô phát hiện bên trong còn có rất nhiều người.
Cô đang do dự có nên đi vào hay không.
Nếu như không đi vào trong, lẽ nào cô muốn đứng ở chỗ này chờ Tư Mộ Hàn đi ra sao?
Nếu như đi vào trong…
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, không muốn suy nghĩ nhiều như vậy nữa, cứ đi vào trước lại nói sau.
Sau khi quyết định, Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi và đi tới cửa, lại đẩy cửa phòng ra.
Khi cô đứng ở cửa, mới phát hiện bên trong còn có rất nhiều người hơn cô vừa thấy.
Có cô phục vụ ở bên bàn rót rượu, bọn họ ve vãn, uống rượu, trò truyện, mỗi người đều bận việc của mình, căn bản không có ai chú ý tới cô.
Trong này bày rượu vang, đồ dùng, khắp nơi đều lộ ra một cảm giác vô cùng xa hoa lãng phí.
Thảo nào có người nói Kim Hải thật ra cũng là một khu vực tiêu tiền xa hoa đồi trụy.
Lúc trước cô tới Kim Hải, phần lớn thời gian nếu không phải đi ăn cơm cùng với đám người Tư Mộ Hàn thì chính là hẹn gặp Thẩm Lệ ở đây.
Tư Mộ Hàn không thích tham gia các bữa tiệc, cũng không chơi cùng với những cậu chủ con nhà giàu.
Nguyễn Tri Hạ tất nhiên cũng chưa từng thấy qua đám cậu chủ con nhà giàu này chơi thật sự điên cuồng tới mức nào.
Phòng này rất lớn, có thể chứa được hai mươi, ba mươi người.
Trong đám người đàn ông bên trong có vài người nhìn quen mắt, còn có mấy ngôi sao nữ cũng rất quen mặt.
Bởi trong phòng có quá nhiều người, thỉnh thoảng lại có người ra ra vào vào nên cửa phòng hết đóng lại mở, cơ bản không có người nào đặc biệt chú ý.
Cho nên, khi Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa phòng, trong phòng cũng không có ai chú ý tới cô.
Cũng có thể bởi vì ánh sáng ngoài cửa quá tối, làm cho cô không dễ bị người khác chú ý.
Nguyễn Tri Hạ đi vào cửa phòng nhưng không có đóng cửa lại mà đi thẳng về phía chỗ của Tư Mộ Hàn.
Những người khác đều trái ôm phải ấp, bên cạnh Tư Mộ Hàn ngược lại chỉ có một người phụ nữ, hơn nữa tư thế của hai người cũng không phải thân mật như vậy.
Người bên cạnh anh ngồi cách anh hơi xa, nhưng lại thoáng cúi người nói chuyện cùng anh với vẻ cố gắng lấy lòng.
Mà trong tay Tư Mộ Hàn cầm một ly rượu, cũng không biết có đang nghiêm túc nghe người bên cạnh anh nói chuyện hay không.
Khi Nguyễn Tri Hạ sắp đi đến trước mặt Tư Mộ Hàn, trong phòng mới có người chú ý tới cô.
.
Truyện Phương Tây
Một người đàn ông mặc quần áo màu xám nói: “Này, cô gái, cô đi đâu vậy? Cô bước vào không biết đóng cửa à? Đóng cửa lại đi.”
Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn anh ta nhưng không để ý lắm.
Người kia vừa nhìn thấy rõ gương mặt của Nguyễn Tri Hạ liền không rời mắt đi được.
Đời này, Tiêu Giai Kỳ sống là dựa vào gương mặt, giống như dây tơ hồng leo lên Nguyễn Lập Nguyên.
Nguyễn Tri Hạ lại kế thừa gương mặt xinh đẹp của Tiêu Giai Kỳ, cho dù ở giữa một đám người mẫu, ngôi sao xinh đẹp, cô vẫn rất nổi bật.
Nguyễn Tri Hạ hai mươi sáu, bảy tuổi, cho dù từng sinh con nhưng thần sắc vẫn rất tốt.
Lại thêm cô sống cùng với Tư Mộ Hàn lâu như vậy, trên người tự nhiên dính một chút khí thế cao quý trên người Tư Mộ Hàn, khí chất lại càng có vẻ xuất chúng hơn..