Chuyện này phát sinh quá mức đột ngột, Tư Cẩm Vân kinh sợ kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Thâm: “Tiêu Thâm, anh làm…”
Câu nói kế tiếp, Tiêu Thâm không cho cô cơ hội nói ra, lập tức cúi đầu phủ lên môi cô.
Một tay Tiêu Thâm nắm chặt cổ tay cô, tay kia gắt gao giam giữ vòng eo của cô, không cho Tư Cẩm Vân có cơ hội giãy giụa.
Mặc Cẩm Vân bị anh giữ chặt trong ngực, giãy giụa không được, tức giận khép chặt môi, không cho anh cơ hội xâm nhập.
Nhưng cô làm sao có thể không chế được?
Tiêu Thâm mạnh mẽ tấn công, nhanh chóng đẩy hàm răng của cô, dò xét đi vào.
Nụ hôn khẩn trương và mãnh liệt, thật giống với con người của anh ta.
Người đàn ông từng liếm máu trên đầu lưỡi dao, chung quy vẫn mang theo một cổ hàn khí lạnh thấu xương nói không nên lời.
Mà ngay cả lúc hôn môi cũng như vậy.
Tư Cẩm Vân bị Tiêu Thâm cưỡng hôn, không có cách nào chống cự.
Điều này làm cho Tiêu Thâm càng có cơ hội tiến thêm một bước, anh ta giữ lưng áo của Tư Cẩm Vân tay không tự chủ siết chặt vài phần, cắn nhẹ lên khóe môi cô, từng chút từng chút luồn lách, tham lam không bỏ sót nơi nào.
Cho đến khi anh ta cảm thấy người con gái trong lòng sắp không thở nổi nữa, mới buông tha môi cô.
Nhưng mà anh chỉ rời khỏi đôi môi của cô thôi, tay vẫn kiến quyết ôm eo, không buông cô ra.
Tư Cẩm Vân vừa bị Tiêu Thâm cưỡng hôn, trên môi vẫn còn đọng một ít giọt trong suốt, môi so với bình thường càng thêm hồng nhuận.
Bởi vì vừa mới bị khó thở, tức giận nên ngay cả khuôn mặt trắng nõn cũng nhiễm thêm một tầng huyết sắc.
Sắc mặc Tiêu Thâm có chút thả lỏng, buông tay đang nắm cổ tay Tư Cẩm Vân ra, đưa ngón tay lên vuốt ve môi của Tư Cẩm Vân, giọng nói có chút khản đặc: “Chỗ này, tôi đã đánh dấu rồi, cho dù tôi không cùng em đi chữa bệnh, em cũng phải nhớ rõ em là người của ai.”
Anh vừa vuốt ve môi của cô vừa mạnh mẽ nâng cằm cô lên, khiến cô không thể không ngẩng đầu đối diện anh.
Lúc Tiêu Thâm nói chuyện, đáy mắt hiện ra tia ngoan độc giống như loài sói.
Tim của Tư Cẩm Vân đập như ngừng nửa nhịp, sững sờ không nói nên lời.
Chờ tới khi cô phản ứng được, Tiêu Thâm đã buông cô ra: “Còn sống trở về.”
Để lại những lời này, anh liền xoay người rời đi, nghênh ngang rời đi, bóng lưng kiên nghị, dứt khoát, không có ý định dừng lại.
Trên người anh hoàn toàn nhìn không ra giấu vết vừa cùng một người phụ nữ hôn môi kịch liệt.
Tư Cẩm Vân sờ lên đôi môi có chút sưng đỏ của mình, nhìn bóng dáng Tiêu Thâm biến mất ở góc cua, nhìn hành lang không một bóng người, có chút hoài nghi chính mình vừa mới gặp ảo giác.
Tiêu Thâm nói những lời đó… Là có ý gì?
Sau khi Nguyễn Tri Hạ trở về, bắt đầu lên mạng tra “Tổ chức X”.
Nhưng làm cho người ta nghi ngờ chính là, cô tìm kiếm ở trên mạng một lúc, nhưng đều không thể tra được thông tin nào về tổ chức X.
Cô lại thay đổi vài cái trình duyệt, đổi di động, đổi tablet nhưng cũng không điều tra được tư liệu về tổ chức X.
Chẳng lẽ Tiêu Thâm nói dối cô sao?
Nhưng nhìn Tiêu Thâm không giống kiểu người đang lừa gạt cô.
Nếu Tiêu Thâm từng là một sát thủ, nếu điều anh ta nói là sự thật…
Như vậy cô không thể tra ra “Tổ chức X” cũng là chuyện bình thường.
Có thể mua được mạng người, có thể mua được tất cả thông tin, chỉ cần ra giá tiền, có thể muốn gì được đó.
Đây căn bản là một tổ chức tội phạm.
Nếu thật sự có loại tổ chức này, chắc hẳn phải trốn trong bóng tối.
Tổ chức tội phạm như vậy, người thuê cũng toàn là những người có địa vị tiền tài, cho nên tổ chức này nhất định phải vô cùng bảo vệ bí mật..