Nguyễn Tri Hạ cũng đau lòng Tư Mộ Hàn trải qua những chuyện kia.
Cô không muốn tiếp tục nghe Nguyễn Tri Hạ nói những chuyện này, liền đứng dậy: “Tôi còn có việc, đi trước.”
Tư Cẩm Vân ngồi không nhúc nhích, chỉ nói một câu: “Tiêu Thâm, đưa Cô Hạ ra ngoài.”
Tiêu Thâm không biết đi ra từ nơi nào, một thân âu phục thẳng tắp, râu mép đã cạo, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc kiên quyết, đúng là khí khái bừng bừng đến bất ngờ.
Nguyễn Tri Hạ không khỏi nhìn anh ta nhiều hơn một chút.
Mặt Tiêu Thâm cứng đờ, đi tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ: “Cô Hạ, xin mời.”
Nguyễn Tri Hạ xoay người ra ngoài, Tiêu Thâm bước chậm, không nhanh không chậm đi theo phía sau cô.
Mãi đến lúc ra đến cửa lớn, cô cảm giác Tiêu Thâm còn theo cô.
Cô quay đầu lại nhìn Tiêu Thâm, Tiêu Thâm đứng nghiêm, đôi mắt không né tránh, dường như có lời muốn nói với cô.
Nguyễn Tri Hạ hỏi anh ta: “Có chuyện gì sao?”
“Tôi cảm thấy bệnh của cô ấy còn có thể trị.” Tiêu Thâm nói một câu không đầu khong cuối, nhưng Nguyễn Tri Hạ biết là anh ta muốn nói đến Tư Cẩm Vân.
Nguyễn Tri Hạ nheo mắt lại, hỏi: “Anh muốn nói gì?”
“Cô cũng thấy rồi, cô ấy không muốn trị.
Cô ấy không có hi vọng sống tiếp.
Tuy Tư Mộ Hàn nhận cô ấy về nhà, nhưng chỉ là đón về mà thôi, Tư Mộ Hàn cũng không quan tâm đến cô ấy.” Tiêu Thâm nhìn Nguyễn Tri Hạ, tiếng nói mang theo một luồng trầm ổn tương tự Tư Mộ Hàn.
“Anh muốn tôi làm gì? Muốn tôi khuyên Tư Mộ Hàn mang Tư Cẩm Vân đi chữa bệnh sao? Bây giờ Tư Cẩm Vân ngã bệnh, tôi cảm thấy tiếc nuối, nhưng chỉ là tiếc nuối mà thôi, bản thân cô ấy cũng không muốn sống, người ngoài làm nhiều việc hơn nữa, đối với cô ấy cũng là một gánh nặng.”
Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ lạnh lẽo, giọng điệu có thể nói là không có tình người.
Mặt Tiêu Thâm không có mảy may biến hóa, dường như anh ta đang suy nghĩ ý nghĩa trong lời này của Nguyễn Tri Hạ, cũng không thấy một chút tức giận.
Lát sau, Tiêu Thâm nói một câu: “Không phải.”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Tiêu Thâm có chút thú vị, liền khoanh tay lại nghe anh ta nói tiếp.
“Cô ấy không phải không muốn sống, mà là cảm thấy sống tiếp cũng không có ý nghĩa gì, nếu như Tư Mộ Hàn có thể khuyên cô ấy một chút… Có lẽ bây giờ cô ấy chỉ nghe Tư Mộ Hàn.” Tiêu Thâm nói đến đây liền dừng lại, trong mắt ẩn chưa một tia hi vọng không rõ.
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nở nụ cười: “Anh thích cô ấy sao?”
Sắc mặt Tiêu Thâm hơi ngưng lại, không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Tuy không biết Tiêu Thâm và Tư Cẩm Vân quen nhau thế nào, xảy ra chuyện gì, nhưng phản ứng của Tiêu Thâm đã đủ để chứng minh, anh ta thật sự thích Tư Cẩm Vân.
Có lẽ người từng làm chuyện sai lầm, đều phải đợi đến lúc gặp phải biến cố lớn, mới có thể hoàn toàn thông suốt.
Tư Cẩm Vân như vậy, đến khi thời gian không còn nhiều, liền bắt đầu hối hận những chuyện mình đã làm.
Nguyễn Tri Hạ có thể tưởng tượng tâm trạng Tư Cẩm Vận lúc này, cô ta mắc nợ Tư Mộ Hàn, nếu Tư Mộ Hàn có thể khuyên cô ta, cô ta nhất định sẽ nghe.
Những điều này, không cần Tiêu Thâm nói ra, Nguyễn Tri Hạ cũng hiểu.
Tiêu Thâm người đàn ông này, rất nghiêm túc, nhưng cũng khiến người ta có cảm giác kiên cường rắn rỏi, không phải người bình thường.
Nguyễn Tri Hạ im lặng một lát, hỏi: “Tiêu Thâm, trước kia anh làm gì?”
Ánh mắt Tiêu Thâm lập tức thay đổi, trở nên hơi hung tàn thô bạo.
Nguyễn Tri Hạ hoảng sợ, lập tức trở nên đặc biệt cảnh giác.
Tiêu Thâm im lặng một lát, tiếng nói cực kì trầm thấp: “Cô Hạ, có nghe qua tổ chức X không?”
Thấy vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ vô cùng nghi hoặc, Tiêu Thâm liền biết cô chưa từng nghe nói, liền giải thích: “Rất nhiều quan lớn quyền quý đều biết tổ chức X, mua mạng người, mua tin tức, chỉ cần có tiền, không có gì không mua được.”.