“Đi xem xem.” Nguyễn Tri Hạ nói xong liền đi về hướng đám người đang tập trung đông đúc.
Tính hay quên của con người thực sự rất lớn, vì chuyện kết hôn rồi lại ly hôn với Tư Mộ Hàn mà Nguyễn Tri Hạ cũng từng là tiêu điểm trong mắt mọi người.
Nhưng sau khi chuyện này qua đi, nhiệt độ cũng dần giảm xuống nên tự nhiên cũng không còn ai nhắc đến Nguyễn Tri Hạ nữa.
Cho dù có vài người nhận ra Nguyễn Tri Hạ thì cũng không có tâm tư nghĩ ngợi hay nói điều gì.
Dù sao tối nay nguời được thu hút sự chú ý nhất vẫn là Tư Mộ Hàn và Tô Miên.
Người bên cạnh nhỏ giọng nói về Tư Mộ Hàn và Tô Miên.
“Không phải trước đó nhân viên Tư thị đã đăng lên Facebook nói rằng tổng giám đốc bọn họ không thích người phụ nữ họ Tô sao?”
“Ai mà biết được? Nói không chừng khẩu vị cậu chủ nhà họ Tư người ta thay đổi rồi ấy chứ!”
“Cô Tô này tướng mạo hay gia thế đều không tệ, cho dù Tư Mộ Hàn có thích cô ta thì cũng không có gì ngạc nhiên.”
“Các người nói nhiều như vậy có tác dụng gì, tiếp tục đợi đi…”
“Ai nói không phải chứ.”
Đoạn đối thoại của bọn họ, Nguyễn Tri Hạ nghe tai này qua tai qua chứ cũng không để trong lòng.
Ánh mắt cô toàn bộ đều đặt trên người Tư Mộ Hàn và Tô Miên.
Hai người họ sóng vai đi tới, mặc dù Tô Miên không khác tay anh nhưng khoảng cách hai người rất gần mà trên mặt Tư Mộ Hàn cũng không có chút gì thể hiện sự phản cảm hay ghét bỏ.
Có thể ở bên Tư Mộ Hàn đã đủ để người ta miên man bất định rồi.
Tư Mộ Hàn vẫn mặc âu phục màu tối như trước, cao ngất mà kiêu ngạo.
Tô Miên từ đầu đến chân đều chăm chút tỉ mỉ, đến bộ lễ phục cũng là tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng và là bản số lượng có hạn.
Nếu như buộc phải so sánh thì bộ lễ phục trên người Nguyễn Tri Hạ rõ ràng vô cùng bình thường.
Nguyễn Tri Hạ đứng trong đám người cũng không dẫn đến sự chú ý của người khác.
Cô đứng đó trơ mắt nhìn Tư Mộ Hàn và Tô Miên đi với nhau, cứ thế lướt qua trước mặt cô.
Bàn tay buông thõng bên người đã nắm chặt lại từ bao giờ.
Tư Mộ Hàn thế mà lại… thật sự ở bên Tô Miên một lần nữa?
Ngày hôm đó ở trong biệt thự Tư Mộ Hàn, hai người đã nói không ít lời tuyệt tình.
Tư Mộ Hàn luôn luôn bá đạo, cho dù trước đây mâu thuẫn có lớn bằng trời cũng sẽ không nói những lời đuổi cô đi.
Nguyễn Tri Hạ nghe ra sự quyết tuyệt trong lời nói của anh nên cũng không nhiều lời mà trực tiếp ra đi.
Từ khi chuyển ra khỏi biệt thự của Tư Mộ Hàn đến nay cô đã cố gắng hết sức khiến bản thân không nghĩ đến anh cũng như không nhớ tới những lời nói đó của anh.
Nhưng thành phố Hà Dương cũng quá nhỏ rồi, chỉ là một bữa tiệc, một yến hội nhỏ thôi mà cũng có thể gặp được anh.
Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, cụp mắt xuống, tâm tình phức tạp.
Tần Thủy San đi đến nghiêng đầu hỏi cô: “Nguyễn Tri Hạ, phản ứng của cô không bình thường lắm nha?”
Cô ta vẫn luôn rất tò mò về chuyện của Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn, luôn cảm thấy hai người này có gì đó mập mờ, cho dù không phải mập mờ thì cũng là vương vấn không dứt được.
Nhưng thấy tình huống bây giờ Tần Thủy San lại cảm thấy có lẽ là do mình nghĩ nhiều, nghĩ sai rồi.
Khó đoán quá mà!
“Không phải cô nói muốn đưa tôi đi làm quen người nào đó sao? Đi thôi, đưa tôi đi gặp đi.” Khi Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu thì sắc mặt đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
Tần Thủy San sửng sốt một chút, trước kia cô ta nói muốn làm bà mối giới thiệu cho Nguyễn Tri Hạ làm quen, Nguyễn Tri Hạ đều không hứng thú, hôm nay ngược lại lại còn chủ động nói trước.
Còn vì sao lại chủ động như vậy, mọi người tự hiểu trong lòng là được rồi cũng không cần phải nói quá rõ ràng.
Tần Thủy San gật đầu: “Được rồi, đi theo tôi.”.