“Thật thông minh! Tin tức vừa xuất hiện, em đã biết là tôi làm.
” Giọng điệu Lưu Chiến Hằng nghe như có chút vui vẻ.
Nguyễn Tri Hạ tức đến cắn răng: “Tốt nhất là anh cho tôi một lời giải thích!”
“Em đang ra lệnh cho tôi ư?” Giọng Lưu Chiến Hằng ung dung, nhưng Nguyễn Tri Hạ cũng nhạy cảm phát hiện, trong giọng nói của Lưu Chiến Hằng có vài phần tức giận.
Nguyễn Tri Hạ đang muốn mở miệng nói tiếp, lại nghe sau lưng truyền đến tiếng mở cửa.
“Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.
” Nguyễn Tri Hạ nói xong, cúp máy.
Nguyễn Tri Hạ nắm chặt điện thoại di động, hít sâu một hơi bình ổn tâm trạng, sau đó mới quay đầu.
Tần Thủy San vừa hay bước vào, ánh mắt dừng lại vài giây trên mặt Nguyễn Tri Hạ: “Cậu sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy?”
Cô ấy vừa nói, vừa ngồi xuống sau bàn làm việc, gọi điện thoại nội bộ kêu trợ lý bưng lên ly cà phê.
Trợ lý bước ra, Nguyễn Tri Hạ mới ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc của Tần Thủy San.
Tần Thủy San uống một ngụm cà phê, vừa bật máy tính lên, vừa nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ: “Tối mai có một hoạt động, cậu đi tham gia với tôi nhé.
”
Một giây sau, cà phê trong miệng cô ấy trực tiếp phun ra.
“Phụt… Khụ khụ…”
Tần Thủy San sặc đến chảy nước mắt nước mũi, bịt mũi nói: “Giấy giấy giấy, cho tôi một tờ giấy!”
Nguyễn Tri Hạ có thể đoán đại khái là Tần Thủy San nhìn thấy gì, mới phản ứng mạnh đến vậy.
Cô không cảm xúc nghiêm túc đưa hộp giấy rút đến trước mặt Tần Thủy San.
Một hồi lâu sau Tần Thủy San mới bình tĩnh lại.
Máy tính của cô ấy là dạng laptop, cô quay máy tính về phía Nguyễn Tri Hạ: “Nói chút đi, rốt cuộc cậu với giáo sư này xảy ra chuyện gì vậy? Thật đúng là dạng tin gì cậu cũng lên được! Mới trở về mà cũng chẳng yên tĩnh được mấy ngày nhỉ! Tôi cảm thấy cậu làm biên kịch là quá uổng phí người tài, hay là lên sân khấu đổi nghề làm diễn viên luôn đi?”
Nguyễn Tri Hạ lườm cô ta: “Nhạt nhẽo.
”
“Không làm diễn viên cũng được, chương trình tạp kỹ thì sao? Hiện giờ các loại tạp kỹ trên TV, tạp kỹ trên internet lợi nhuận đều rất cao đó!” Giọng điều Tần Thủy San vô cùng nghiêm túc, nói như thật.
Thấy vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ không vui, Tần Thủy San liền không đùa nữa.
Sắc mặt Tần Thủy San nghiêm túc lại: “Muốn tôi dọn dẹp cái tin này giúp câun không?”
“Không cần đâu, cảm ơn.
Hôm nay tôi đi về trước.
” Nguyễn Tri Hạ nói xong, xách túi lên đi ra ngoài.
Tần Thủy San vẫn không quên nhắc cô: “À, hoạt động đêm mai, cậu đừng quên!”
“Tôi biết rồi.
”
Nguyễn Tri Hạ trở về nhà.
Sau khi đón Tư Hạ về nhà, vì để tiện chăm sóc Tư Hạ, Tư Mộ Hàn gần như chuyển công việc về nhà.
Trừ khi có hội nghị và chuyện cần thiết, mới sẽ đi đến công ty.
Truyện Việt Nam
Nguyễn Tri Hạ cũng giống vậy.
Người đầu tiên cô nhìn thấy khi về đến nhà không phải Tư Mộ Hàn, mà là Tư Cẩm Vân.
Rõ ràng Tư Cẩm Vân cũng thấy được tin tức, cũng không có sắc mặt tốt với Nguyễn Tri Hạ.
Cô ta vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đã lập tức đi về phía cô: “Tin tức kia là thế nào? Người đàn ông kia là ai?”
Lúc này tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ cũng không tốt, cô có thể chịu đựng chất vấn của Tư Mộ Hàn, nhưng sẽ không chịu đựng chất vấn của Tư Cẩm Vân.
“Là ai?” Nguyễn Tri Hạ cười lạnh một tiếng: “Người đàn ông kia còn có thể là ai? Đó chính là chuyên gia thôi miên năm đó chị tìm đến thôi miên cho Tư Mộ Hàn, niêm phong trí nhớ của anh ấy, anh ta vừa thay quần áo, không đeo khẩu trang, chị đã không nhận ra rồi sao?”.