Thẩm Lệ nói xong, dường như là nhớ đến chuyện gì: “Hạ Hạ đâu, tớ muốn gặp con bé.
”
“Con bé ngủ rồi, hôm khác đi.
” Nguyễn Tri Hạ sắc mặt như thường mà từ chối Thẩm Lệ.
Tinh thần Thẩm Lệ vốn đã không ổn định, nghe Nguyễn Tri Hạ nói vậy, cũng không phát hiện điều gì bất thường, cũng không đòi gặp Hạ Hạ nữa.
Buổi tối, Thẩm Lệ ở lại ăn cơm, nhìn thấy Mạc Cẩm Vân.
Nhìn thấy Mạc Cẩm Vân trong nhà Tư Mộ Hàn, Thẩm Lệ kinh ngạc đến muốn rơi cả mắt ra ngoài.
Cô ngẩng đầu, cho Nguyễn Tri Hạ một ánh mắt nghi ngờ: Mạc Cẩm Vân sao lại ở đây?
Nguyễn Tri Hạ chỉ khẽ lắc đầu với cô, tỏ ý không nói rõ được.
Thẩm Lệ nhìn thấy Mạc Cẩm Vân, sắc mặt cũng không vui.
Cơm nước xong xuôi, cô ấy liền đứng dậy: “Tri Hạ, tớ phải đi rồi, cậu tiễn tớ.
”
Nguyễn Tri Hạ biết Thẩm Lệ có chuyện muốn hỏi cô, liền đứng dậy đi theo ra ngoài.
Cô tiễn Thẩm Lệ đến cửa lớn, Thẩm Lệ nhìn quanh bốn phía, liền lôi kéo cô qua một bên mà hỏi: “Mạc Cẩm Vân có chuyện gì vậy? Ông chủ lớn vậy mà lại để chị ta vào nhà? Anh ấy bị mất trí à?”
“Mạc Cẩm Vân bị ung thư, chỉ sợ không còn nhiều thời gian.
”
Những lời này của Nguyễn Tri Hạ, khiến những câu nói kế tiếp của Thẩm Lệ không thể nào thốt ra được nữa.
Nghĩa tử là nghĩa tận, rất nhiều chuyện cũng có thể được tha thứ.
Tuy Thẩm Lệ căm thù cái ác, nhưng nghe tin Mạc Cẩm Vân bị ung thư, những lời sắc nhọn cũng không thể nào nói ra khỏi miệng được.
Cô dừng một chút, lo lắng hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Bây giờ chị ta sắp chết rồi, chắc sẽ không gây chuyện nữa đâu nhỉ?”
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn mũi chân mình: “Chắc là không.
”
Thẩm Lệ tức giận ‘hừ’ một tiếng: “Năm đó nếu không phải chị ta gây chuyện thì cậu và ông chủ lớn cũng không cần chia cách 3 năm!”
Nhắc đến chuyện năm đó, Nguyễn Tri Hạ hơi xúc động.
“Tiểu Lệ, thật ra có rất nhiều chuyện, chỉ cảm thấy vất vả ngay lúc đó.
Bây giờ tớ nhớ lại, thế mà lại thấy cũng không khổ cực gì mấy.
”
“Cái này gọi là lành sẹo quên đau!” Thẩm Lệ chỉ nhẹ vào đầu Nguyễn Tri Hạ: “Tóm lại, cậu cẩn thận Hạ Cẩm Vân đấy, tớ đi trước”
“Đi đường chạy xe cẩn thận.
”
“Thẩm Lệ quay đầu lại, đi lùi về sau: “Biết rồi! Nếu phụ nữ đã có chồng đều dài dòng như vậy, cả đời này tớ cũng không muốn lấy chồng!”
Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười, nhìn Thẩm Lệ khởi động ô tô, lái xe rời khỏi, nụ cười trên mặt mới dần phai nhạt.
Tên Lưu Chiến Hằng kia không từ thủ đoạn, anh ta giỏi nhất là lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng.
Chỉ sợ có một ngày, đến lúc Lưu Chiến Hằng muốn uy hiếp cô, cũng sẽ không bỏ qua cho Thẩm Lệ.
Cho nên, trong khoảng thời gian này, tốt nhất là cô không nên tiếp xúc quá nhiều với Thẩm Lệ.
…
Bỏ qua những chuyện xấu xa mà Lưu Chiến Hằng đã làm, thì vẻ ngoài và khí chất của anh ta đều hơn người, ở trong trường với tư cách là giáo sư được bổ nhiệm đặc biệt, giữa một đám giáo sư trung niên đầu hói thì cũng là một sự tồn tại cực kì đẹp mắt.
Bởi vậy, rất nhanh Lưu Chiến Hằng đã trở thành người nổi tiếng.
Lúc Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài làm việc, lúc ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ nghe được những cô gái trẻ ở đại học Z bàn luận về giáo sư tâm lý học được bổ nhiệm đặc biệt, Lưu Chiến Hằng.
Khả năng lấy lòng người khác của Lưu Chiến Hằng vô cùng cao tay.
Nhưng điều này cũng không khó để giải thích.
.