Chương 134:
Đôi mắt Nguyễn Tri Hạ đỏ bừng, đáy mắt một giọt nước mắt cũng không rơi.
Từ lúc cô sinh ra, lần đầu tiên trước mặt Tiêu Giai Kỳ cuồng loạn như thế.
“Cho dù trước nay bà chưa từng coi tôi là con gái ruột, nhưng ít nhất bà cũng nên coi tôi là một con người! Tôi có trái tim, tôi không phải là đồ vật mà bà thích làm gì cũng không đau lòng, tôi là người! Tôi có tình cảm tôi biết đau lòng khổ sở!”
“Mẹ biết . . .” Tiêu Giai Kỳ bị ngữ khí của Nguyễn Tri Hạ dọa sợ, nhưng miệng vẫn nói: “Mẹ mấy năm nay ở nhà họ Nguyễn cũng không dễ dàng, mẹ chỉ muốn con giúp mẹ một chút . . .”
“Vậy những năm nay tôi sống được dễ dàng sao? Lúc tôi hiểu chuyện thì bà chưa từng mua cho tôi được một bộ quần áo nào, toàn phải mặc đồ thừa lại của Nguyễn Hương Thảo, của người giúp việc, mỗi lần bà làm bánh, cắt hoa quả cho Nguyễn Hương Thảo, tôi toàn phải ăn đồ thừa lại của chị ta, ngay cả bây giờ, tôi bị ép gả cho Tư Mộ Hàn, các người vẫn không chịu tha cho tôi . . .”
Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt lại, ngửa đầu lên, ép cho nước mắt chảy vào, hướng về phía tài xế quát to: “Dừng xe!”
Tiêu Giai Kỳ thấy cô muốn xuống xe, vội vàng kéo cô lại: “Tri Hạ, con trước đừng xuống xe, con nghe mẹ nói . . .”
“Cút!” Nguyễn Tri Hạ dùng sức quăng tay bà ta ra: “Đừng động vào tôi!”
Cô sợ bản thân nhìn Tiêu Giai Kỳ thêm cái nữa liền sẽ làm ra chuyện quá đáng với bà ta.
Ý hận và chán ghét trong đáy mắt Nguyễn Tri Hạ ép đến Tiêu Giai Kỳ phải buông tay, lại không dám nói thêm gì.
……
Nơi Nguyễn Tri Hạ xuống xe, cách Hạ thị không xa.
Nguyễn Tri Hạ đi bộ đến Hạ thị.
Thành phố Hà Dương tuy là ở phương Nam, nhưng bốn mùa rõ rệt, giờ nhiệt độ bên ngoài phòng chỉ có 4,5 độ C, gió thổi cắt qua mặt đến phát đau.
Nhưng nỗi đau này, lại không bằng một phần mười trong lòng cô.
Cô đi rất nhanh, gió thổi mạnh khiến cô chỉ hô hấp thôi cũng có chút khó khăn, có ảo giác như nghẹt thở.
Đến Hạ thị, cô đi thẳng đến văn phòng của Nguyễn Hương Thảo.
Mặt Nguyễn Hương Thảo đã giảm sưng đi gần hết, lại đánh một lớp phần dày để che, liền nhìn không ra khác thường.
Nguyễn Hương Thảo vừa ngẩng đầu liền thấy Nguyễn Tri Hạ, trong mắt lóe lên sự chán ghét: “Cô đến làm gì?”
Nhưng rất nhanh, cô ta phát hiện ra sắc mặt Nguyễn Tri Hạ không đúng lắm.
Chờ cô ta kịp phản ứng, Nguyễn Tri Hạ cách bàn làm việc giơ tay nắm vạt áo cô ta, nhấc cô ta từ trên ghế lên.
“Lợi dụng mẹ tôi để đối phó với tôi, cô lợi dụng đến quen tay rồi đúng không? Loại đàn bà như cô luôn sống trong sự tính toán thật đáng thương, cô thật cho rằng Tư Mộ Hàn giống Thẩm Sơ Hoàng dễ hù dọa sao? Người đàn ông của Nguyễn Tri Hạ tôi, một đầu ngón tay cũng mạnh hơn anh ta! Có gì cứ hướng hết về tôi, đừng đi làm phiền Tư Mộ Hàn, còn đi làm phiền Tư Mộ Hàn nữa, chúng ta cứ chờ xem.”
Cô biết ơn sự tin tưởng của Tư Mộ Hàn.
Cũng bởi vậy, trong lòng cô ngược lại có chút tự trách.
Tư Mộ Hàn vốn là người tính tình nội liễm, không thích gặp người ngoài, Nguyễn Hương Thảo lại còn dùng tâm cơ lên người anh ấy, để Tiêu Giai Kỳ đến làm phiền anh.
Nguyễn Tri Hạ nói xong, dùng sức thả tay, liền làm Nguyễn Hương Thảo ngã xuống về ghế.
Eo cô ta đụng vào vịn tay của ghế, cô ta đau đến quên cả kêu ra tiếng, nhìn Nguyễn Tri Hạ trước mắt cả người phát ra khí lạnh, cô ta nhất thời không dám nói phát ra tiếng.