Cánh tay dài của Tư Mộ Hàn vươn ra bế Tư Hạ lên.
Tư Hạ cau mày, kháng cự anh giống như trước đó khi Nguyễn Tri Hạ bế bé, vung nắm tay nhỏ xíu đánh lên người Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn để cho Tư Hạ đánh vài cái rồi mới giữ lại tay con bé.
Lông mày Tư Hạ nhíu lại càng kịch liệt hơn, mắt thấy sắp không khống chế được.
Tư Mộ Hàn nghiêng đầu hôn lên mặt Tư Hạ một cái: “Gọi ba đi.”
Đáng ngạc nhiên là Tư Hạ đã dần yên tĩnh trở lại, mặc dù vẫn còn hơi kháng cự nhưng đã không còn kịch liệt như trước nữa.
Trên mặt Nguyễn Tri Hạ lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn Tư Mộ Hàn.
Cô không ngờ chiêu này của Tư Mộ Hàn lại có hiệu quả đến vậy.
Dù rằng Tư Hạ không gọi ba nhưng cũng đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Nguyễn Tri Hạ thấy được sự sợ hãi trong mắt Tư Hạ.
Tư Mộ Hàn là một người ba nghiêm khắc, Tư Hạ đối với anh vừa thích vừa sợ, sự sợ hãi này đã sâu đến tận xương tủy, tới bây giờ cô bé vẫn còn hơi sợ Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn đặt Tư Hạ trở về giường: “Ngủ thôi.”
Tư Hạ vừa về đến giường liền chui vào trong chăn, cảnh giác nhìn Tư Mộ Hàn.
Bộ dáng nhỏ bé thoạt nhìn có vẻ vô cùng đáng thương.
Nguyễn Tri Hạ mềm lòng, kéo cánh tay Tư Mộ Hàn nói nhỏ: “Hay là anh đi ra trước đi.”
“Anh không đi.” Mặc Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ một cái rồi ngồi xuống bên cạnh giường.
Tư Hạ vừa nhìn thấy Tư Mộ Hàn tới đây thì chui lại vào trong chăn, hoàn toàn không thấy người đâu nữa.
Tư Mộ Hàn kéo chăn ra để lộ cái đầu tròn của Tư Hạ.
Tư Hạ vẫn muốn trốn vào trong nhưng Tư Mộ Hàn lại dứt khoát giữ cô bé lại.
Tư Hạ không rụt lại được nữa giống như con thú nhỏ bị xiềng xích, trừng mắt nhìn Tư Mộ Hàn.
Nhưng lại không hung dữ chút nào.
Cuối cùng, Tư Hạ vẫn là vì quá muộn mà ngủ mất.
Lúc Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn từ phòng Tư Hạ đi ra đã gần hai giờ sáng.
Đêm khuya khiến con người mệt mỏi nhưng hai người đều không có ý định đi ngủ.
Nguyễn Tri Hạ đóng cửa lại còn chưa nói gì đã nghe thấy bên kia truyền tới tiếng mở cửa.
Cô nhìn về phía phát ra tiếng động thì thấy Tư Cẩm Vân mở cửa bước ra.
Trên người Tư Cẩm Vân khoác một chiếc áo khoác vừa to vừa rộng càng khiến cô ta thêm gầy yếu.
Nguyễn Tri Hạ chú ý đến mái tóc giả trên đầu Tư Cẩm Vân không còn được chỉnh tề như ban ngày nữa, dường như được đội lên rất vội vàng.
Cô đoán, có lẽ là Tư Cẩm Vân biết Tư Mộ Hàn đến đây nên mới đội lại.
Hai chị em Tư Cẩm Vân và Tư Mộ Hàn này…
Nguyễn Tri Hạ khẽ thở dài một tiếng rồi quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Cẩm Vân đến gần, ánh mắt quét qua hai người, cuối cùng rơi trên người Tư Mộ Hàn, chỉ nhẹ nhàng nhàn nhạt nói một câu: “Đến rồi à!”
Trên mặt Tư Mộ Hàn vẫn không có cảm xúc gì chỉ đáp một tiếng: “Ừm.”
Dường như Tư Cẩm Vân còn muốn nói gì đó nhưng có lẽ là vì vẻ mặt Tư Mộ Hàn quá lạnh nhạt khiến cô không nói thêm gì nữa.
“Cậu ngủ cùng Nguyễn Tri Hạ đi, đồ đạc có đủ cả rồi, là những thứ lần trước cậu dùng đấy.” Tư Cẩm Vân nói xong, quay người chuẩn bị về phòng.
Chỉ là khi cô vừa đi tới cửa dường như lại nghĩ tới điều gì liền quay đầu hỏi: “Từ thành phố Hà Dương đến đây mất mấy tiếng đồng hồ, có phải cậu tan làm liền đến đây luôn không, đã ăn gì chưa?”
Lời của Tư Cẩm Vân mặc dù là hỏi Tư Mộ Hàn nhưng ánh mắt cô ta lại nhìn Nguyễn Tri Hạ..