Nguyễn Tri Hạ thường xuyên nấu cơm, kỹ thuật cắt thái rất tốt, xắt đồ rất nhanh.
Trong mắt Tư Cẩm Vân lộ rõ tia tán thưởng.
Đợi đến khi Nguyễn Tri Hạ xắt xong nguyên liệu, Tư Cẩm Vân lại nói một câu: “Đã xắt xong hết rồi, cô thuận tiện xào đồ ăn luôn đi.”
Nguyễn Tri Hạ: “……”
Điểm giống nhau của Tư Cẩm Vân và Tư Mộ Hàn là dựa dẫm, có phần ngang ngược.
Cô không biết vì sao Tư Mộ Hàn lại giao Tư Hạ cho Tư Cẩm Vân, nhưng nếu anh đã giao Tư Hạ cho Tư Cẩm Vân rồi thì dĩ nhiên có nguyên nhân của anh.
Tuy đến bây giờ cô vẫn có chút phản cảm đối với Tư Cẩm Vân, nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài.
Lúc Nguyễn Tri Hạ nấu cơm, Tư Cẩm Vân vẫn luôn đứng kế bên chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Ít hành băm một chút!”
“Cho nhiều cà rốt một chút……”
“Không cần quá nhiều canh.”
“Tôi không ăn cay……”
Nguyễn Tri Hạ lạnh mặt nấu xong bữa cơm.
Sau cùng, lúc ăn cơm, Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không để ý Tư Cẩm Vân.
Trái lại Tư Cẩm Vân đều nếm thử mỗi món ăn, sau đó buông đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Mộ Hàn rất thích ăn đồ cô nấu sao?”
Nguyễn Tri Hạ không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
“Mùi vị rất giống đồ ăn mà mẹ của tôi nấu.” Tư Cẩm Vân hít sâu một hơi, dường như nhớ ra chuyện cũ nào đó, lại bổ sung một câu: “Rất ngon.”
Nguyễn Tri Hạ hơi ngạc nhiên nhìn Tư Cẩm Vân.
Cô luôn biết Tư Mộ Hàn thích ăn đồ cô nấu, cô cũng có vài phần tự tin vào đồ mình nấu.
Chỉ là cô chưa từng nghe Tư Mộ Hàn nói qua, hương vị đồ ăn mà cô nấu giống với đồ mà mẹ anh nấu.
Tư Cẩm Vân dựa vào ghế dựa, giọng nói nghe có chút phức tạp: “Đã rất nhiều năm tôi chưa ăn bữa cơm gia đình thường ngày này rồi.”
Cô là chị cả của Tư thị, lúc ở trong nhà, có đầu bếp riêng thay cô nấu cơm, màu sắc hương vị đủ cả, tìm không ra khuyết điểm.
Lúc làm việc ở bên ngoài, sẽ có trợ lý đặt đồ ăn của nhà hàng cao cấp.
Cô vẫn luôn sống nhàn nhã, tinh tế, mà thanh lịch, cô là chị cả của Tư thị được vô số người ngưỡng mộ.
Nguyễn Tri Hạ không biết vì sao Tư Cẩm Vân lại nói những lời này, cô cúi đầu yên lặng ăn cơm, nhanh chóng ăn xong, liền quay lại nhà bếp kiểm tra cháo mà cô nấu cho Tư Hạ.
Trước đó Tư Cẩm Vân có nói với cô, khẩu vị của Tư Hạ không tốt lắm, rất kén ăn, có đôi khi xem tâm trạng mà ăn ít hay nhiều.
Nguyễn Tri Hạ múc một chén cháo, lên lầu tìm Tư Hạ.
Cô đẩy cửa ra, nhấc chân đi vào, khẽ dỗ dành: “Tri Hạ? Phải ăn cơm tối rồi!”
Tư Hạ không có phản ứng gì, cũng không nhìn cô, cũng không nói chuyện.
Nguyễn Tri Hạ trông thấy bộ dáng này của cô bé liền rất khó chịu trong lòng, nhưng điều quan trọng trước mắt là dỗ Tư Hạ ăn cơm trước.
Cô đặt chén cháo trên bàn nhỏ, đi qua đó muốn ôm Tư Hạ lên.
“Tri Hạ, ăm cơm với mẹ được không?” Nguyễn Tri Hạ nhẹ giọng hỏi Tư Hạ.
Nhưng Tư Hạ vẫn không phản ứng.
Nguyễn Tri Hạ mím môi, giang tay ôm cô bé.
Trước đó Tư Hạ không có phản ứng, nay lập tức liền giãy giụa, phát ra tiếng kêu kháng cự.
Nguyễn Tri Hạ ôm chặt cô bé: “Tri Hạ ngoan, là mẹ đây……là mẹ đây……”.