Nguyễn Tri Hạ cũng tính rời đi luôn, cô đứng trong một góc phòng gọi điện thoại cho Lưu Chiến Hằng.
Từ sau khi bước vào phòng tiệc đã chẳng thấy bóng dáng Lưu Chiến Hằng đâu, tới giờ vẫn chưa trở lại, cô đang tính gọi cho anh ta thử xem sao.
Chỉ có điều, mới gọi còn chưa để ai kịp bắt máy đã có có người giựt lấy điện thoại của cô, rồi còn bấm hủy cuộc gọi mất.
Thời Dũng cầm lấy di động, nhẹ nhàng gật đầu: “Chào mợ chủ.”
“Làm gì vậy? Trả điện thoại lại cho tôi mau!” Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy người đến là Thời Dũng bèn lạnh mặt, cô chìa tay ra nói: “Trả điện thoại lại cho tôi!”
Thời Dũng đứng sừng sững trước mặt cô: “Thưa mợ chủ, chúng tôi đến đón cô về nhà đây ạ.”
Nguyễn Tri Hạ cao giọng gọi tên anh ta: “Thời Dũng!”
Sắc mặt của Thời Dũng vẫn không thay đổi, giọng nói đượm vẻ chân thành và ấm áp: “Mợ chủ muốn tự mình về, hay để chúng tôi “mời” mợ ạ?”
Anh ta cố ý nhấn mạnh chữ “mời” là có ý muốn nói cho Tri Hạ biết, nếu cô không chủ động đi theo bọn họ thì bọn Thời Dũng sẽ ép buộc cô đi theo.
Nguyễn Tri Hạ cười lạnh: “Nếu tôi cứ không theo cậu về thì sao?”
“Vậy thì tôi chỉ có thể “mời” thôi vậy.” Thời Dũng cung kính đáp lời.
“Đúng là chủ nào tớ nấy.” Nguyễn Tri Hạ thầm mỉa mai Tư Mộ Hàn.
Thời Dũng không quen lắm với kiểu cách nói chuyện quái gở thế này của Nguyễn Tri Hạ.
Anh ta mím môi, vờ như không nghe hiểu được ý nghĩa sâu xa trong câu nói cùa cô: “Ý của mợ chủ là?”
“Ai là mợ chủ của anh, tôi gánh vác không nổi đâu.” Nguyễn Tri Hạ nói rồi bèn đẩy anh ta ra: “Tránh đường!”
Cô còn chưa đi được bao xa đã chợt ngừng bước.
Không biết Tư Mộ Hàn đã đến từ lúc nào mà giờ đang đứng chặn đường lui của cô.
“Không nghe Thời Dũng nói gì à? Anh đón em về nhà.”
Tư Mộ Hàn đứng trước mặt cô, ánh mắt rất đỗi nghiêm túc.
Nguyễn Tri Hạ sững sờ, sau đó nhíu mày lại, khuôn mặt vô cảm, nói: “ Cho dù tôi có muốn về nhà, cũng là về nhà của tôi, không phải về với anh!”
Cố vừa dứt lời, thì cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ trên người của Tư Mộ Hàn, một áp lực chết người.
Nguyễn Tri Hạ cảnh giác, cô vừa mới nảy ý định bước lùi lại, ai dè bàn tay lớn của Tư Mộ Hàn đã nắm chặt lấy cánh tay của cô, một bắt tay dùng sức kéo cô vào trong lòng mình.
Nguyễn Tri Hạ còn chưa kịp kinh ngạc, thì đã cảm thấy cả người mình nhẹ hẳn lên, Tư Mộ Hàn ôm lấy eo cô bế lên.
Có người nhìn thấy cảnh này, bắt đầu ồ lên: “ Wow!”
Sau đó là một đống ánh mắt hiếu kì nhìn qua đây, trong đó còn xen lẫn những tiếng ồ lên.
Trên mặt của Nguyễn Tri Hạ lóe lên một tia hoảng loạn, cô theo bản năng nắm chặt lấy vạt áo của Tư Mộ Hàn, thấp giọng chất vấn: “ Anh làm gì vậy?”
“ Em không muốn tự đi, vậy anh bế em đi.” Lúc Tư Mộ Hàn nói những câu này, mi tâm anh trở nên dễ chịu hơn, còn để lộ ra ý cười nữa.
Nguyễn Tri Hạ nhìn xung quanh, càng ngày càng có nhiều người nhìn qua phía cô, sắc mặt của cô nghiêm lại, uy hiếp Tư Mộ Hàn: “ Anh mau bỏ tôi xuống!”
“ Đừng nhúc nhích, em mà nhúc nhích nữa thì anh không dám đảm bảo với em, anh sẽ làm ra chuyện gì với em ở đây đâu.” Anh qua loa nói đại, nhưng Nguyễn Tri Hạ có thể nghe ra được trong ngữ khí của anh có sự uy hiếp.
Bọn người Thẩm Lệ và Cố Tri Dân nhìn thấy cảnh này của Tư Mộ Hàn, liền vội vã đi qua đó, hỏi Thời Dũng: “ Chuyện gì vậy?”
Thời Dũng không có nói gì, chỉ lắc đầu, sau đó đuổi theo họ.
Cố Tri Dân và Phó Đình Tây bốn mắt nhìn nhau, sau đó cũng đi theo.
Tư Mộ Hàn bế Nguyễn Tri Hạ đi đằng trước, các vị khách chủ động nhường đường ra, để cho Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ đi.
Lúc nhóm người rời đi, còn thu hút ánh nhìn hơn lúc bọn họ mới tới.
…...