Nguyễn Tri Hạ cầm lấy điện thoại của anh, nhấn nút nguồn, màn hình điện thoại sáng lên.
Cô bấm bấm trên màn hình điện thoại của Tư Mộ Hàn, sau đó giơ điện thoại lên trước mặt anh, chỉ vào tấm ảnh nền là hình ảnh của cô trên điện thoại anh, hỏi: “Anh Tư, anh đây là đang làm gì đây? Lấy cái hình này làm hình nền, hư tình giả ý cho ai xem đây?”
Con ngươi của Tư Mộ Hàn thâm trầm lại: “Anh có hư tình giả ý hay không, em không biết sao?”
“Thật buồn nôn!” Nguyễn Tri Hạ cười lạnh một tiếng, bỗng “ cạch” một cái, điện thoại đã bị cô ném mạnh ra bên ngoài.
Tư Mộ Hàn nhíu chặt mày: “Nguyễn Tri Hạ, em điên rồi sao?”
“Tôi sớm đã điên rồi, từ lúc anh bỏ mặc tính mạng của Tri Hạ, tôi đã điên rồi! Anh đợi đó đi, tôi không tha cho anh đâu!” Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nói xong, liền nhặt điện thoại của mình lên, xoay người rời đi.
Còn lại Tư Mộ Hàn ở đó, trong lòng khó hiểu.
Ảnh nền và ảnh màn hình khóa của Tư Mộ Hàn đều là ảnh của Nguyễn Tri Hạ, nhưng màn hình khóa của anh có cài mật khẩu, màn hình khóa sáng lên, Nguyễn Tri Hạ đã có thể nhìn thấy ảnh của cô ấy, nhưng cô ấy lại cố ý nhập mật mã mở khóa điện thoại của anh.
Anh có thể nhìn ra được là cô đã ráng hết sức thông qua việc cố ý lấy điện thoại của anh khi nãy.
Đến một lúc sau khi cô cố ý mở khóa điện thoại thì Tư Mộ Hàn đã hiểu ngay, cô ấy muốn mượn hành động này để nói gì đó với anh
Tư Mộ Hàn bắt đầu suy đoán, có thể Nguyễn Tri Hạ bị Lưu Chiến Hằng thôi miên rồi.
Vừa nãy Nguyễn Tri Hạ có nói, anh không quan tâm đến mạng sống của Tư Hạ?
Lưu Chiến Hằng cố ý lợi dụng việc này để thôi miên Nguyễn Tri Hạ à?
Nhưng mà, nhìn dáng vẻ Nguyễn Tri Hạ âm thầm truyền tin tức cho mình là đã biết Lưu Chiến Hằng thôi miên thất bại rồi.
Dựa vào sự hiểu biết của anh với Nguyễn Tri Hạ, cô ngốc Tri Hạ này hẳn là muốn lấy thân mình ra làm vật thử nghiệm, tính nhân cơ hội này điều tra chuyện gì đó của Lưu Chiến Hằng.
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn lạnh ngắt như tiền.
Anh cần một cô gái tự lấy thân mình ra làm chuột bạch từ khi nào cơ chứ?
Tự cho mình là đúng!
Cô gái ngốc nghếch ấy vẫn cứ tự cho mình là đúng!
Tư Mộ Hàn càng nghĩ càng thấy tức, thế là đùng đùng giận dỗi bước ra ngoài.
Nhưng lúc đi ngang qua cái điện thoại bị Nguyễn Tri Hạ quăng đi mất, anh vẫn dừng chân lại nhặt nó lên.
Vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, còn chưa đi được bao xa đã đụng mặt Lưu Chiến Hằng ngay.
Anh ta săm soi Tư Mộ Hàn cứ như đang kiểm tra kết quả vậy.
Sự tức giận còn in rõ rành rành trên mặt anh, anh ta làm sao không nhận ra cho được.
Giọng nói của Lưu Chiến Hằng khó mà che giấu được sự đắc ý: “Anh Tư trông có vẻ không vui lắm ha”
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn anh ta vài giây rồi đột nhiên thẳng tay đấm mạnh vào mặt Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng không né được, chỉ biết ráng chịu một đòn.
Nhưng mà, sắc mặt của anh ta vẫn không hề thay đổi.
Tư Mộ Hàn không kiềm chế được mà đánh anh ta có nghĩa là kế hoạch của anh ta đã thành công mỹ mãn rồi.
Anh ta thành công dùng Nguyễn Tri Hạ kích thích Tư Mộ Hàn, làm cho Tư Mộ Hàn tức điên lên được.
Hễ là người thì đều có điểm yếu, phải biết dùng mưu để dập tắt ý chí chiến đấu của đối phương
Mà điểm yếu của Tư Mộ Hàn chính là Nguyễn Tri Hạ.
Chỉ cần anh ta lợi dụng Nguyễn Tri Hạ đến đối phó với Tư Mộ Hàn là được rồi, không cần phải tự mình ra tay chi nữa, thể nào Tư Mộ Hàn cũng là kẻ thua cuộc mà thôi.
Lúc này mới nhìn thấy tác dụng, hiệu quả cũng tốt thật.
Lưu Chiến Hằng giơ tay lau vết máu bên khóe môi, rồi cười tươi roi rói nói: “Anh Tư ra tay đánh tôi thế này thật mất giá quá”.