“Thôi miên?” Thời Dũng lặp lại lời của Tư Mộ Hàn.
“Lưu Chiến Hằng không tin tưởng người khác, chỉ tin bản thân hắn.
Nếu không tại sao hắn lại dám đưa Nguyễn Tri Hạ đến trước mặt tôi?” Tư Mộ Hàn nói xong, trên mặt đã tràn ngập lạnh băng.
“Nhưng trước đây, thiếu gia hoàn toàn quên mất thiếu phu nhân, còn thiếu phu nhân lúc nãy, là vẫn còn nhớ tới chúng ta.”
Thời Dũng lúc nãy cũng có nghĩ đến, Nguyễn Tri Hạ có thể bị thôi miên rồi.
Nhưng mà, Nguyễn Tri Hạ rõ ràng vẫn còn nhớ bọn họ, nên Thời Dũng cũng không nghĩ đến khả năng này nữa.
“Ý nghĩa của việc thôi miên không phải là khiến một người mất đi ký ức, mà là một loại điều khiển ý thức và tinh thần.” Tư Mộ Hàn nói xong liền đứng dậy.
Anh chỉnh sửa bộ tây trang đang mặc trên người, dáng vẻ giống như là muốn đi đâu đó.
“Thiếu gia đi đâu vậy?” Thời Dũng hỏi.
“Không cần đi theo tôi, cứ canh chừng Lưu Chiến Hằng đi.”
Tư Mộ Hàn chỉ vứt lại một cậu, sau đó liền nhanh chóng biến mất trong biển người.
Thời Dũng quay đầu nhìn về phía của Lưu Chiến Hằng, mới phát hiện không biết từ lúc nào mà Nguyễn Tri Hạ không còn ở bên cạnh hắn nữa.
…..
Tư Mộ Hàn xuyên qua đám người, đi về hướng nhà vệ sinh phía sau.
Anh trực tiếp đi đến nhà vệ sinh nữ.
Lúc anh bước vào, Nguyễn Tri Hạ vừa lúc bước ra từ phòng bên cạnh.
Lúc cô nhìn thấy Tư Mộ Hàn, cô hơi sững sờ một chút, sau đó khoanh tay lại, cô cười nói mang theo ý chế nhạo: “Anh Tư từ khi nào lại có sở thích đi vào nhà vệ sinh nữ vậy, tôi vậy mà lại không biết nha.”
Tư Mộ Hàn không có nói gì, nhấc chân bước về phía trước, áp sát cô.
Sắc mặt cô rõ ràng cứng ngắt lại, nhìn thấy anh càng ngày càng bước đến gần, cô cũng không có lùi lại một bước nào.
Tư Mộ Hàn đi tới trước mặt cô, thanh âm trầm thấp mang theo một vẻ thấp thỏm không dễ bị nhìn ra: “Chuyện này là sao?”
“Anh Tư nói gì tôi thật sự không hiểu.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, liền lách người qua anh để đi ra.
Tư Mộ Hàn sao mà có thể dễ dàng để cô đi như vậy.
Anh vươn tay túm lấy cánh tay của Nguyễn Tri Hạ, trầm thấp nói: “Nói rõ ra.”
Lúc này, có một vị khách nữ bước vào, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn như Tư Mộ Hàn lại ở trong đây, hơi hoảng hốt mà nói: “Anh này, đây là nhà vệ sinh nữ, mời anh ra ngoài!”
Tư Mộ Hàn quay đầu lại, giữa hai hàng lông mày của anh tràn ngập vẻ hung bạo: “ Cút!”
Vị khách nữ thấy vậy, đâu dám ở lại nữa, cô nhìn Nguyễn Tri Hạ một cái rồi quay người đi.
Nguyễn Tri Hạ nhân cơ hội giằng tay của Tư Mộ Hàn ra.
Nhưng Tư Mộ Hàn nắm tay cô quá chặt, cô căn bản không thoát được.
Hai người họ giằng co nhau, một người thì muốn níu kéo người kia, còn người kia thì muốn thoát ra.
Giữa cuộc giằng co, điện thoại của hai người đều bị rơi xuống đất.
Cũng không biết Nguyễn Tri Hạ lấy sức lực từ đâu, cô đẩy Tư Mộ Hàn ra, quỳ gối xuống nhặt điện thoại lên.
Điều trùng hợp chính là, điện thoại của họ đều cùng một thương hiệu, cùng một kiểu dáng.
Nguyễn Tri Hạ nhìn hai chiếc điện thoại giống y nhau, liền nhặt chiếc điện thoại ở gần với Tư Mộ Hàn nhất.
Nhưng chiếc điện thoại ở gần với Tư Mộ Hàn nhất, chính là của anh, vốn không phải của cô.
Nguyễn Tri Hạ không thể không biết,
Nhưng cô chính là cố ý nhặt điện thoại của Tư Mộ Hàn lên..