Nguyễn Tri Hạ biến sắc, lui lại mấy bước: “Lưu Chiến Hằng, anh đừng có đến gần đây!”
Một người ý chí kiên định như Tư Mộ Hàn, vậy mà sau khi bị Lưu Chiến Hằng thôi miên, ba năm rồi anh ấy cũng không có nhớ ra chuyện gì.
Nếu như Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ không gặp lại nhau, thì có lẽ đến bây giờ anh cũng không nhớ nổi Nguyễn Tri Hạ là ai.
Dĩ vãng là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Ký ức đối với một người mà nói, là một thứ không gì sánh bằng.
Nhưng mà, đây lại là địa bàn của Lưu Chiến Hằng, Nguyễn Tri Hạ không thể trốn đi đâu được, cô căn bản không thể chạy khỏi lòng bàn tay của Lưu Chiến Hằng.
Ánh mắt Lưu Chiến Hằng nhìn cô, giống như là đang nhìn một con mồi bị ép đến đường cùng.
Nguyễn Tri Hạ quay người định chạy, nhưng lại bị thuộc hạ của Lưu Chiến Hằng bắt lại.
“Đây là em ép tôi, Tri Hạ.
” Thanh âm Lưu Chiến Hằng nhẹ nhàng, từ từ đi về phía cô.
….
.
Bệnh viện.
Thời Dũng từ bên ngoài tiến vào phòng bệnh, mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Anh mới đẩy cửa ra, thì đám vệ sĩ vừa lúc từ trong đi ra, dáng vẻ vội vã.
Thời Dũng nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì?”
Sắc mặt đám vệ sĩ khó coi, nhưng vẫn thành thật nói: “Trợ lý Thời! Không thấy cậu thiếu gia đâu nữa.
”
“Tôi kêu các người trông chừng cậu ấy cho tốt mà!” Thời Dũng chỉ vào mặt bọn họ, tức giận đùng đùng nói: “Đợi tôi tìm được thiếu gia, quay về sẽ cho các người biết tay.
”
Thời Dũng ra khỏi bệnh viện, liền lái xe đi tìm Tư Mộ Hàn.
Thành phố lớn như vậy, ai mà biết Tư Mộ Hàn đi đâu chứ!
Thời Dũng nghĩ đi nghĩ lại, có thể Tư Mộ Hàn sẽ đến biệt thự của Lưu Chiến Hằng.
Thế là, Thời Dũng lái xe tới biệt thự của Lưu Chiến Hằng.
Biệt thự của Lưu Chiến Hằng bị vùi trong đám lửa lớn, dường như là đã bị đốt sạch sẽ, sau khi ngọn lửa được dập tắt, nơi đó cũng chỉ còn lại một đống tàn tích mà thôi.
Thời Dũng xuống xe, đưa tay đóng cửa lại, chạy đến đống tàn tích đó.
“Thiếu gia!” Thời Dũng vừa chạy vừa gọi Tư Mộ Hàn.
Nhưng mà, anh không nghe thấy bất kì hồi âm nào từ Tư Mộ Hàn cả.
Thời Dũng chạy đi chạy lại chỗ này mấy vòng, cũng không thấy Tư Mộ Hàn.
Không lẽ anh nghĩ sai rồi? Cậu chủ căn bản không có tới đây.
Lúc này anh vô tình ngước mắt lên, phát hiện một thứ gì đó giống như là một lối vào.
Thời Dũng đi qua đó, phát hiện lối đi vào một căn phòng dưới đất.
Lối đi này bình thường được che đậy rất kỹ, nhưng hình như vẫn có người đến đây, hơn nữa, đồ dùng để che lấp lối vào này đã bị phá hỏng, nên mới làm cho lối vào này hiện ra.
Thời Dũng đi xuống, vừa vào căn phòng, anh liền nhìn thấy Tư Mộ Hàn.
Trước đây, Tư Mộ Hàn bị thương trong đống lửa, Thời Dũng đưa anh đi bệnh viện, anh mới vừa làm phẫu thuật xong, vẫn còn phải ở bệnh viện kiểm tra mấy ngày, không ngờ anh lại chạy tới đây.
Tư Mộ Hàn không biết đã tìm đâu ra một bộ quần áo, chiếc áo rộng màu đen càng làm cho cả người anh trở nên nghiêm túc và thần bí.
“Thiếu gia!”
Thời Dũng nhìn thấy Tư Mộ Hàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh gọi Tư Mộ Hàn một tiếng, sau đó đi về phía Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn đứng trước một chiếc ghế sofa, con ngươi nhìn chằm chằm vào chiếc ghế, cũng không biết anh đang nhìn gì nữa.
“Thiếu gia, nếu cậu muốn đến nơi này, thì cứ nói với tôi một tiếng a! Sức khỏe cậu bây giờ vẫn cần nghỉ ngơi, một mình cậu chạy đến nơi này, làm sao người khác yên tâm được!”.