Khiến cho Tư Mộ Hàn quên đi Nguyễn Tri Hạ, điều này còn nham hiểm hơn trực tiếp đâm Tư Mộ Hàn một nhát dao.
Hành vi của Lưu Chiến Hằng, đánh vào tư tưởng.
Chấn thương trên người, luôn có thể hồi phục, nhưng nếu như trái tim của một người chết đi, sống cũng không khác gì người chết.
Đây chính là điểm đáng sợ của Lưu Chiến Hằng.
Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy cả người đều phát lạnh.
Khuôn mặt cô tê dại, người cứng đờ, nhìn chằm chằm Lưu Chiến Hằng.
Đột nhiên Lưu Chiến Hằng giơ tay vỗ vai cô: “Em không tò mò bên trong như thế nào sao? Đi vào xem một chút đi.
”
Sau khi làm nhiều việc như vậy, Lưu Chiến Hằng vậy mà còn có thể giống như chưa có việc gì, giọng nói như đang tán gẫu cùng với Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ giống như né tránh ôn dịch, tránh thoát bàn tay của Lưu Chiến Hằng.
Vẻ mặt Lưu Chiến Hằng liền sa sầm xuống.
Anh lạnh lùng “hừ” một tiếng, quay người đi vào.
Mà Nguyễn Tri Hạ, lại bị người của Lưu Chiến Hằng áp giải vào trong.
Biệt thự sử dụng hệ thống nhận dạng mống mắt, điều này cho thấy hệ số an toàn của ngôi nhà này rất cao.
Người bên ngoài không thể dễ dàng đi vào, người bên trong cũng không thể đi ra ngoài một cách dễ dàng.
Càng đi vào trong, Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện bên trong đều là những thiết bị công nghệ cao.
Thân phận của Lưu Chiến Hằng ngày càng khó xác định.
Cô cũng ngày càng khẳng định, giữa Lưu Chiến Hằng và Tư Mộ Hàn nhất định có mối hận thù gì đó mà người khác không biết.
Mà mối hận thù này, ngay cả Tư Mộ Hàn cũng không biết.
Nguyễn Tri Hạ bị áp giải đi vào trong, nhưng sau khi đi vào, thuộc hạ của Lưu Chiến Hằng liền buông cô ra.
Nguyễn Tri Hạ không thể nhớ được đã đi qua bao nhiêu cánh cửa.
Cuối cùng, cô bị đưa vào một căn phòng toàn những âm thanh của máy móc.
Mùi thuốc khử trùng xộc tới, vô cùng gay mũi.
Nguyễn Tri Hạ bị Lưu Chiến Hằng khống chế, chỉ có thể đi theo anh ta vào trong.
Đúng lúc này, có một người đàn ông mặc áo trắng giống như bác sĩ đi tới.
Vị bác sĩ cúi đầu kính cẩn với Lưu Chiến Hằng: “Ông chủ.
”
Kể từ lúc Lưu Chiến Hằng bước vào căn phòng này, biểu cảm liền thay đổi.
Anh ta nhìn vị bác sĩ này, hỏi một câu: “Tình hình thế nào rồi?”.
Vị bác sĩ đẩy kính ra, lúng túng nói: “Vẫn giống như trước.
”
Sau đó, trong phòng liền yên tĩnh lại, âm thanh của những thiết bị vô cùng chói tai.
Nguyễn Tri Hạ nhìn ra phía sau bác sĩ, mơ hồ nhìn thấy một chiếc giường bệnh.
Trên giường bệnh hơi nhô lên một chút, có một người nằm trong đó.
Cô đột nhiên nhớ lại, lần tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Lưu Chiến Hằng và Ly.
Cô gái tên “Loan Loan” dựa vào máy thở để sống, đang nằm trên giường sao?
Nguyễn Tri Hạ không ngờ, Lưu Chiến Hằng sẽ trực tiếp đưa cô đến thăm “Loan Loan”
“Ra ngoài!” Trong giọng nói của Lưu Chiến Hằng rất rõ ràng có thể nghe ra cơn thịnh nộ đang được kìm nén lại.
Anh chính là kêu vị bác sĩ ra ngoài.
Bác sĩ nghe thấy lời của anh ta, cũng không dám nhiều lời, lùi lại vài bước mới quay người đi ra ngoài.
.