“Còn tôi, chẳng qua chỉ là muốn thỏa mãn yêu cầu của chị gái ruột của anh ta mà thôi.”
Hai câu nói của Lưu Chiến Hằng đều nhấn mạnh vào ba chữ “chị gái ruột”, dường như anh ta muốn xem Tư Mộ Hàn và Tư Cẩm Vận tàn sát lẫn nhau lắm vậy.
Tư Mộ Hàn và Tư Cẩm Vận vốn cũng chẳng thân thiết với nhau gì mấy, nhưng lúc ba năm trước làm gì đến mức trở mặt thành thù đâu.
Bởi vì chuyện xảy ra hồi ba năm trước mới triệt để trở mặt thành thù với nhau đó chứ
“Vậy mà lại là anh!” Trước khi Lưu Chiến Hằng tự mình thừa nhận, Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ cảm thấy nửa tin nửa ngờ mà thôi.
Có đôi lúc cứ dù cho sự thật đã hiện ra trước mắt thì con người vẫn đem lòng nghi ngờ, vì bản thân mình đã trót lỡ trao niềm tin đi mất rồi.
“Dường như cô không cảm thấy vẻ chút nào đấy nhỉ.” Lưu Chiến Hằng thích thú nhìn cô, anh ta vừa định nói tiếp thì Ly đã bước vào.
“Thưa ngài, mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ.”
Ly đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Lưu Chiến Hằng và Nguyễn Tri Hạ, cô ta cũng ngầm hiểu Lưu Chiến Hằng muốn nói rõ ngọn ngành mọi chuyện cho Nguyễn Tri Hạ biết.
Mà đồng thời, việc này cũng nói lên rằng, Lưu Chiến Hằng sẽ không để Nguyễn Tri Hạ bình an vô sự rời khỏi chỗ này.
Ý thức được điều này, vẻ mặt Ly thả lỏng được một chút.
Lưu Chiến Hằng quay đầu lại nhìn Ly: “Vậy thì lên đường thôi.”
Ly và đám đàn em của cô ta chia nhau ra làm hai ngả, một nhóm xuất phát từ cửa sau, nhóm còn lại sẽ đi từ cửa trước như trong căn dặn.
Mà Lưu Chiến Hằng không ra cửa trước, cũng chẳng vòng theo cửa sau, mà đi thẳng xuống tầng hầm.
Nguyễn Tri Hạ sống ở đây lâu rồi mà vẫn chẳng biết tòa biệt thự này lại có tầng hầm lớn đến thế.
Tầng hầm chứa rất nhiều món đồ, cũng rất đầy đủ.
Lưu Chiến Hằng chỉ dẫn Ly và vài đứa đàn em theo.
Nguyễn Tri Hạ nhìn xung quanh căn hầm, ở nơi rộng lớn đến dường này chắc chắn không chỉ có một cửa ra.
Đến lúc này cô mới sực hiểu, hồi nãy Lưu Chiến Hằng đòi đánh cược với cô là có ý gì.
Cho dù cô có cược cửa trước hay cửa sau thì Tư Mộ Hàn cũng không thể đụng mặt bọn họ ở những nơi đó được.
Bởi vì Lưu Chiến Hằng vốn không có ý định trực tiếp đi ra ngoài.
Thân phận, cái tên và những hành động của Lưu Chiến Hằng có thể là giả, nhưng cái bằng thạc sĩ tâm lý học của anh ta chắc chắn là thật.
Nếu không phải anh ta cực kỳ thấu hiểu tâm lý con người thì có thể tính toán chu đáo, cẩn thận trên từng bước một thế này không?
Lưu Chiến Hằng ngồi xuống ghế sô pha, làm ra vẻ như đang nói chuyện phiếm mà hỏi cô: “Tư Mộ Hàn cảnh giác như vậy, chắn chắn là đã phát hiện ra có điều kỳ lạ rồi, cô nói xem lúc này có phải anh ta đang ở phía trên kia không?”
Anh ta vừa nói vừa chỉ tay lên trần nhà, trên đó là phòng khách của tòa biệt thự.
Lưu Chiến Hằng nói không sai chút nào, cho dù bây giờ đã là đêm hôm khuya khoắt đi chăng nữa, vừa nãy cô có gửi tin nhắn cho Tư Mộ Hàn, bây giờ nhất định anh đang ở khu vực xung quanh tòa biệt thự này.
Cho dù còn chưa tiến vào thì hẳn cũng canh chừng trước cửa rồi.
Dường như mỗi một hành động của Tư Mộ Hàn đều không thoát được tầm mắt của Lưu Chiến Hằng.
Nguyễn Tri Hạ chợt thấy lạnh cả người, từ trước đến nay cô đều đánh giá thấp con người này rồi, ấn tượng về ân nhân cứu mạng dịu dàng, tốt bụng mà anh ta để lại vẫn còn khắc sâu trong lòng cô.
Cứ coi như cô đã biết bộ mặt thật của con người này đi chăng nữa thì tư duy của cô vẫn xếp Lưu Chiến Hằng vào nhóm lương thiện trong vô thức.
Tư Mộ Hàn đứng bên cạnh cửa sổ, anh vẫn chưa chịu đi ngủ.
Lúc nửa đêm, điện thoạt bỗng dưng rung lên.
Là báo hiệu của tin nhắn tới.
Tư Mộ Hàn mở máy, nhìn vào dòng chữ ngắn cũn cỡn: Anh ta đã hành động, đưa Tri Hạ đi rồi..