Không nắm chắc thì sẽ có người lấy Tư Hạ ra gây phiền toái.
Bây giờ quan trọng nhất là bảo vệ cẩn thận Tư Hạ.
Cho nên, lúc vừa ở phòng tiệc, cô mới không làm gì cả.
Lúc Nguyễn Tri Hạ nói chuyện, vẻ mặt đều là sự tin cậy với Tư Hạ, Thẩm Lệ cũng theo đó mà bình tĩnh lại.
Ba người một đường từ thang máy đến quán rượu.
Đến bãi dừng xe, Nguyễn Tri Hạ lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Tư Mộ Hàn.
Cô nghĩ, vẫn là nên gọi Thời Dũng.
“Mợ chủ.” Thời Dũng tiếp máy rất nhanh.
Nguyễn Tri Hạ nói: “Bây giờ các anh ở đâu?”
Thời Dũng quay đầu lại nhìn Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn đã đoán được người gọi là Nguyễn Tri Hạ, cũng đang nhìn Thời Dũng.
Thời Dũng bị Tư Mộ Hàn nhìn như vậy, rất tự giác mở loa ngoài, trả lời Nguyễn Tri Hạ: “Chúng tôi hiện tại chuẩn bị ra thang máy để rời đi.”
“Nói với Tư Mộ Hàn tôi đang ở nhà đợi anh ấy.”
Tư Mộ Hàn nghe thấy tiếng của Nguyễn Tri Hạ, mặt không biểu cảm mở miệng: “Nói với Nguyễn Tri Hạ tôi không đi.”
Thời Dũng đã mở loa ngoài, Nguyễn Tri Hạ đương nhiên sẽ nghe thấy lời của Tư Mộ Hàn.
Anh đang ôm Tư Hạ trong lòng đã ngủ thiếp đi rồi.
Nguyễn Tri Hạ hừ lạnh: “Anh nói với Tư Mộ Hàn, nếu tối nay anh không đến, sau này đừng có đến nữa.”
Tư Đình Kiêm: “Nói với Nguyễn Tri Hạ, tối nay tôi nhất định sẽ không tới!”
Nguyễn Tri Hạ: “Nói với Tư Mộ Hàn, anh ta có bản lĩnh thì đừng có đến!”
Thời Dũng: “…”
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn, cách nhau một cái điện thoại của Thời Dũng cãi nhau hăng say.
Thời Dũng cầm điện thoại, hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện, chỉ có thể đứng ở giữa, nghe Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ cãi nhau qua lại.
Mặc dù nói là cãi nhau, nhưng mà nói đi nói lại cũng chỉ là mấy câu đó.
“Anh thật sự không đến?”
“Không đến!”
“…”
Thời Dũng lặng lẽ cầm điện thoại đưa cho Tư Mộ Hàn, nhưng Tư Mộ Hàn lại không nhận lấy điện thoại.
“Không cần đưa điện thoại cho tôi, tôi không muốn nói chuyện với cô ấy.”
Giây tiếp theo, điện thoại vang lên tiếng “tút tút” báo đã tắt máy.
Thời Dũng đang cầm điện thoại tay cứng lại, ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn đen mặt nhìn chằm chằm điện thoại: “Tắt máy tôi sao?”
Thời Dũng gật gật đầu.
“Hừ.” Tư Mộ Hàn cười lạnh, thang máy vừa đúng lúc xuống đến nơi, anh nhấc tay lên nhấn thang máy, liền đi vào.
Tư Hạ trong lòng ngủ có vẻ không ngon.
Cô bé dựa vào trên vai Tư Mộ Hàn ngủ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tư Mộ Hàn, nói một tiếng: “Mẹ?”
Nó ngủ thì mơ hồ nghe thấy giọng của Nguyễn Tri Hạ.
Tư Hạ lắc đầu rồi nhìn xung quanh, nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Tri Hạ, mặt liền nghi hoặc quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn..