Tư Hạ nằm bò trên vai Tư Mộ Hàn, cánh tay Tư Mộ Hàn khỏe, một tay đã ôm chặt Tư Hạ.
Nguyễn Tri Hạ đi phía sau, đóng cửa xe, khóa xe rồi mới đi theo.
Lúc cô đuổi theo Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn đã nhấn nút thang máy.
Cô đứng sau Tư Mộ Hàn cách khoảng nửa bước, cùng anh đợi thang máy.
Giữa hai người có chút khoảng cách tuy rằng không xa, nhưng Tư Mộ Hàn cảm nhận được, Nguyễn Tri Hạ muốn giữ khoảng cách với anh.
Anh hơi cau mày, con ngươi cũng tối đi.
Cho đến khi vào nhà, hai người cũng không có một câu hỏi han dư thừa nào.
Tư Mộ Hàn ôm Tư Hạ vào phòng ngủ, lúc đi ra, thì thấy Nguyễn Tri Hạ không đi làm cơm, mà ngồi trên sofa, bộ dạng muốn nói chuyện với anh.
Tư Mộ Hàn đi tới, ngồi xuống đối diện cô.
Nguyễn Tri Hạ giương mắt, mặt không cảm xúc nhìn về phía anh.
Tư Mộ Hàn vẫn là vẻ mặt lạnh băng, mặt không đổi sắc như cũ, muốn anh chủ động mở miệng là chuyện không thể.
Nguyễn Tri Hạ không có kiên nhẫn mở miệng: “Thư mời dạ tiệc, em đã đích thân đưa cho Lưu Chiến Hằng rồi, anh vừa lòng chưa?”
Giọng cô vốn dĩ mềm mại, nhưng lúc cô ý nói như vậy, nghe lại có mấy phần khó chịu.
Tư Mộ Hàn sắc mặt bỗng nhiên lạnh lẽo, đưa tay thô lỗ kéo cà vạt, động tác nhìn hết sức phiền não.
Anh ném cà vạt qua một bên, giọng lạnh lẽo: “Có cơ hội danh chính ngôn thuận gặp anh ta, người nên thỏa mãn không phải em sao?”
Anh ngay cả tên Lưu Chiến Hằng cũng không muốn nhắc đến, nhắc đến chỉ cảm thấy tức giận.
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ ảm đạm đi mấy phần.
Quả nhiên, giống với lúc trước cô nghĩ, Tư Mộ Hàn chính là đang thăm dò cô.
Chuyện liên quan đến cô, anh trước giờ không phải người độ lượng gì, vì vậy anh không thể chỉ đơn thuần kêu cô đưa thư mời cho Lưu Chiến Hằng.
Anh là đang thăm dò Nguyễn Tri Hạ.
Đối với anh, anh và Lưu Chiến Hằng bất hòa, Nguyễn Tri Hạ chính là không nên qua lại với Lưu Chiến Hằng nữa.
Không cần Tư Mộ Hàn trực tiếp nói ra, lúc này Nguyễn Tri Hạ cũng có thể đoán được suy nghĩ trong lòng anh.
Bây giờ khẳng định anh cảm thấy, cô đồng ý đích thân đi đưa thư mời, chứng tỏ cô đối với Lưu Chiến Hằng có suy nghĩ khác, nếu như cô không đi, ngược lại mới chứng minh cô thật lòng.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy vô cùng nực cười, đồng thời lại thấy có chút thảm thương.
Cô cười lạnh một tiếng: “Đối với anh mà nói, em nhìn người đàn ông khác nhiều hơn một chút, là muốn phát sinh chuyện gì với người đàn ông đó có phải không?”
Biểu cảm của Tư Mộ Hàn còn lạnh hơn Nguyễn Tri Hạ: “Ít nhất là Lưu Chiến Hằng muốn phát sinh gì đó với em.”
“Anh còn muốn em nói bao nhiêu lần nữa.
Em và Lưu Chiến Hằng trong sạch không có chuyện gì cả!” Bởi vì tức giận, âm lượng của Nguyễn Tri Hạ đột nhiên cao hơn một chút.
“Lúc em còn mất trí nhớ, ở cùng với Lưu Chiến Hằng, cô nam quả nữ sống chung một nhà…”
Còn không chờ Nguyễn Tri Hạ tức giận, Tư Mộ Hàn đã tự mình siết chặt nắm đấm trước, trên mặt là dáng vẻ như phong ba sắp tới.
Nguyễn Tri Hạ ngẩn ra, cô thật sự không nghĩ đến, trong lòng Tư Mộ Hàn so đo chuyện này.
Nhưng, cô đã giải thích với Tư Mộ Hàn không chỉ một lần, nhưng Tư Mộ Hàn vẫn so đo, không chỉ như vậy, còn thăm dò cô.
Tư Mộ Hàn có tính khí nóng nảy, Nguyễn Tri Hạ không phải không có.
Cô không thể nhượng bộ hết lần này đến lần khác.
Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, trong ngữ khí đè nén tức giận: “Bây giờ biết để ý rồi? Anh cho rằng em và Lưu Chiến Hằng không trong sạch, anh và Tô Miên thì trong sạch lắm sao? Ba năm qua em nằm trên giường bệnh, còn anh và Tô Miên lại tồn tại quan hệ hôn phu hôn thê, thành phố Hà Dương ai mà không biết anh với Tô Miên là hôn phu hôn thê của nhau?”.