Giúp việc quay đầu lại, do dự nói: “Cậu chủ......”
Tư Mộ Hàn vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Tránh ra.”
Người giúp việc như được đại xá vội vàng xoay người rời khỏi.
Tư Mộ Hàn trực tiếp đưa tay đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng tối đen như mực, cửa sổ bị đóng kín, chỉ có chỗ cửa phòng mở ra mới có ánh sáng chen vào, có thể nhìn thấy thấp thoáng người ngồi trên xe lăn ở bên trong.
Người kia chính là Tư Đình Phong.
Thời tiết cuối mùa thu, ông ấy mặc cũng không nhiều, trên người được phủ một cái thảm lông.
Có lẽ là bị tiếng mở cửa quấy rầy, ông ấy từ từ quay đầu nhìn về phía cửa.
Ánh mắt đầu tiên của ông ấy rơi xuống trên người Tư Mộ Hàn.
Lúc ông ấy nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, sắc mặt thay đổi rất rõ ràng.
Tuy ông ấy đã sớm biết tin tức Nguyễn Tri Hạ chưa chết, nhưng khi nhìn thấy một nhà ba người bọn họ không tổn hại gì xuất hiện trước mắt mình, thật sự là cực kỳ châm chọc với ông ấy.
Ông ấy vắt óc tìm kế cả đời này, kết quả lại không được gì cả.
Tư Liên điên điên khùng khùng ở trong viện dưỡng lão Hoài Đức, Trần Tuấn Tú thì đã vùi thân trong trận nổ mạnh trên đảo nhỏ rồi.
Còn ông ấy cũng trở thành một người tàn tật, trốn ở nơi không nhìn thấy ánh mặt trời, dựa vào một chút thù hận trong lòng gắng gượng sống qua ngày.
Tư Mộ Hàn buông Tư Hạ ra, đẩy cô bé sang bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, một mình tiến lên, vừa đi vào trong vừa mở đèn trong phòng lên.
Nguyễn Tri Hạ xoay người đóng cửa phòng lại.
Căn phòng bị che kín không có chút ánh sáng lập tức sáng trưng như ban ngày.
Tư Mộ Hàn dẫn đầu đi đến trước mặt Tư Đình Phong, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ lạnh lùng, giọng nói từ tốn lạnh như băng: “Đã lâu không gặp.”
Nguyễn Tri Hạ dắt Tư Hạ đi lên theo.
Cảm giác của trẻ con rất nhạy bén, sau khi Tư Hạ nhìn thấy Tư Đình Phong, lập tức có chút sợ hãi trốn phía sau Nguyễn Tri Hạ, giấu mặt ở sau lưng cô.
Nguyễn Tri Hạ vỗ vỗ đầu cô bé, nâng mắt nhìn về phía Tư Đình Phong.
Suốt ba năm nay, cô chưa từng gặp lại Tư Đình Phong.
Liếc mắt nhìn qua một cái, bị dáng vẻ của Tư Đình Phong dọa sợ, trên mặt hiện lên một chút giật mình.
Tư Đình Phong bị chặt đứt một cánh tay, ngồi ở trên xe lăn, nhìn qua cực kỳ gầy, hốc mắt hãm sâu, môi khô nứt, áo lông mặc trên người rộng rãi, cả người chỉ còn lại da bọc xương.
Nếu như gặp Tư Đình Phong trên đường lớn, Nguyễn Tri Hạ dám chắc chắn, mình vô cùng có khả năng không nhận ra ông ấy là Tư Đình Phong.
Tư Đình Phong thay đổi quá nhiều, suy yếu, già nua, u ám......!
Không còn khí phách cao nhã của người cầm quyền đứng nơi quyền thế cao nhất trước đây nữa, ngược lại sống như một con chuột trốn ở nơi cống ngầm không dám gặp người.
“Là hai đứa à!” Sau khi Tư Đình Phong thấy rõ người đến là Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ thì bất thình lình trừng lớn mắt, tròng mắt giống như muốn chui ra khỏi hốc mặt, giọng nói cùn cùn như cưa khiến người nghe cảm thấy khó chịu.
“Cút! Ai cho hai đứa vào đây, cút hết cho tôi!”
Tư Đình Phong đưa tay chỉ ra cửa, khóe mắt như muốn nứt ra.
Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, ngồi xuống trước mặt Tư Đình Phong, hai chân bắt chéo nhau, giọng nói lơ đễnh lười biếng: “Hôm nay tôi cố ý dẫn vợ và con gái đến gặp ông, mới vừa đến mà ông đã muốn đuổi chúng tôi đi, đây là đạo lý tiếp khách của ông sao?”
Tư Hạ đã bị tiếng rống khi nãy của Tư Đình Phong dọa sợ, tránh phía sau Nguyễn Tri Hạ không dám đi ra.
Nguyễn Tri Hạ vỗ vỗ đầu cô bé, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thời Dũng, bảo Thời Dũng đến dẫn Tư Hạ ra ngoài.
Thời Dũng vốn đang canh giữ ở bên ngoài, anh ta cũng khá quen thuộc nhà học Tư, chỉ một lát đã đến đây dẫn Tư Hạ đi rồi..