"Này, mau dậy đi! Anh muốn ngủ thì lên giường mà ngủ!"
Nguyễn Tri Hạ tiếp tục đẩy.
Đầu của anh vẫn cứ lắc qua lắc lại như cũ, nhưng anh vẫn không tỉnh dậy.
Nguyễn Tri Hạ thấy như vậy thì sợ đến ngây người.
Cô chép miệng, cạn lời.
Đến mức này rồi mà vẫn không dậy ư?
Anh là heo sao?
Nguyễn Tri Hạ giơ bàn tay nhỏ lên, ngón trỏ mảnh khảnh chọc chọc trên lồng ngực của anh: "Tư Mộ Hàn, nếu anh mà không dậy thì tôi sẽ phải đánh anh đấy?"
Nói xong cô giơ nắm đấm nhỏ nhắn lên, làm như muốn đánh người đàn ông.
Nhưng cho dù như thế, người đàn ông vẫn chẳng có chút phản ứng nào.
Ngủ say như chết vậy!
Nguyễn Tri Hạ bất lực, buông bàn tay nhỏ đã giơ lên của mình xuống, đẩy người đàn ông lên trên giường, cúi người ôm lấy eo của anh, muốn chuyển anh lên trên giường.
Nhưng thể lực của cô có hạn, khó khăn lôi anh khỏi xe lăn, lại bởi vì không chống đỡ nổi trọng lượng của anh, khiến cho cả cô và anh cùng ngã lên giường.
"A!"
Bị thân thể nặng nề của người đàn ông đè xuống giường, Nguyễn Tri Hạ kêu đau một tiếng.
Suýt chút đã đè bẹp cơ thể nhỏ bé của cô rồi.
Cô đẩy đẩy người đàn ông đang đè ở trên người mình: "Này này này, anh mau dậy đi!"
Nặng quá!
Nguyễn Tri Hạ thấy mình sắp bị nội thương rồi.
Sớm biết còn không bằng để anh cứ ngủ ngồi cho rồi, tự nhiên lòng tốt trỗi dậy làm cái gì không biết nữa!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!