Cô cảm thấy kỳ lạ, quay đầu nhìn thoáng qua.
Lại nhìn thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn, ngủ thiếp đi!
Cô líu lưỡi.
Người đàn ông này buồn ngủ đến mức đó à?
Ngồi mà có thể ngủ ư?
Nhưng cô không hề biết mấy ngày rồi người đàn ông này không hề ngủ, lúc này bởi vì có cô ở đây, phảng phất như giấc ngủ của mấy ngày nay đều cùng nhau ập tới, đừng nói là ngồi, sợ là đang đi anh cũng có thể ngủ.
Cô thấy người đàn ông đã ngủ say, không đành lòng đánh thức anh dậy, lấy áo khoác trên người mình phủ lên trên người đàn ông, sau đó từng đũa từng đũa ăn mì.
Vừa ăn vừa ngắm người đàn ông.
Trước đó cô cũng không nhìn anh quá kỹ, bây giờ mới phát hiện, quầng thâm trên mắt anh ta thật đấy.
Có phải anh ngủ không ngon hay không?
Sau quầng thâm mắt lại to như vậy chứ?
Sau khi ăn mì xong, cô nhanh chóng rửa sạch bát đũa và nồi, sau đó nhìn người đàn ông vẫn còn đang ngủ say n, có chút đau đầu.
Bây giờ...
Làm sao đây nhỉ?
Cô nên đánh thức anh dậy hay là đẩy anh lên phòng?
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô vẫn cảm thấy không nên đánh thức anh dậy.
Quầng thâm mắt của anh to như vậy, chắc chắn bình thường không ngủ ngon, hôm nay hiếm khi được ngủ ngon như vậy, thế thì cứ để anh ngủ tiếp một lúc đi.
Nguyễn Tri Hạ đẩy anh trở về phòng cho khách.
Sợ anh cảm lạnh, cô lại đi tìm một cái chăn mỏng đắp cho anh.
Cô vốn định lên giường ngủ, nhưng vừa nghĩ tới nếu anh cứ ngồi như vậy, sợ anh sơ ý một chút thì sẽ ngã xuống đất.