Tiếng động khiến bầu không khí trở nên đáng sợ này đã dọa Nguyễn Tri Hạ sợ đến mức hai chân như nhũn ra, cả người run lên.
Cô chậm rãi nghiêng đầu.
Ánh sáng bàng bạc ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, đúng lúc chiếu xuống cái giường lớn.
Một khuôn mặt dữ tợn lập tức bại lộ trước mắt Nguyễn Tri Hạ!
Trong ban đêm tĩnh lặng, cộng thêm tiếng vù vù bên ngoài thì trông nó lại càng đáng sợ.
Nguyễn Tri Hạ suýt chút bị dọa đến mức lên tăng xông luôn rồi!
Cô bỗng nhiên lật người, lăn xuống giường.
Cô ngã ngồi ở trên thảm, không chịu được mà hét lên tiếng thét chói tai: "A... me oi..."
Mẹ nó! Thật là đáng sợ!
Đáng sợ quá đi mất!
Tiếng thét chói tai của người phụ nữ đã đánh thức người đàn ông trên giường dậy.
Tư Mộ Hàn đưa tay mở đèn ngủ lên, nhìn người phụ nữ ngồi dưới đất, nhắm mắt lại hét loạn xạ, hơi đau đầu.
"Câm miệng!"
Dáng vẻ sợ hãi của cô khiến lòng anh thật sự rất bực bội.
Giống như trông anh rất đáng sợ vậy.
Ánh đèn sáng lên làm Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy rõ người nằm trên giường là
ai.
Nhìn người đàn ông đang nằm trên giường của mình, Nguyễn Tri Hạ bị tức đến phát khóc.
Cô quát: "Tư Mộ Hàn, anh có bệnh à?"
Có thể nào cô cũng không ngờ rằng nửa đêm Tư Mộ Hàn sẽ chạy lên giường của cô.
Điều khiến cô càng cảm thấy khó hiểu chính là, cô đã khóa trái cửa rồi mà!
Anh đi vào bằng cách nào chứ?
Nếu không phải là bởi vì cô đã khóa trái cửa, cảm thấy hẳn là không ai có thể đi vào thì cô cũng sẽ không liên tưởng đến những thứ đó đầu tiên, dọa cô sợ gần chết!