Khi Tư Mộ Hàn ra khỏi phòng tắm, trong phòng đã không còn bóng dáng của người phụ nữ nữa rồi.
Nhìn căn phòng trống rỗng, anh nhẹ "a” một tiếng, vô thức cười lên, trong tiếng cười đó phảng phất mang theo một sự thỏa mãn.
Trong đôi mắt hẹp dài sâu xa đều là ánh sáng âm u quyến rũ, như lỗ đen vô tận, thâm trầm tĩnh mịch.
Quả nhiên, giữ cô ở bên người là một lựa chọn rất tốt.
Đột nhiên như nghĩ đến điều gì, Tư Mộ Hàn di chuyển xe lăn, đi đến bên giường, cầm lấy điện thoại đặt ở tủ đầu giường.
Ngón tay thon dài mở màn hình khóa, tìm tới cuộc trò chuyện gần nhất, đánh ra một dòng chữ.
"Quan Diêm, sáng mai cậu đến nhà họ Nguyễn thay tôi làm một số chuyện."
Sau khi dặn dò Quan Diêm xong, anh lập tức tắt cuộc trò chuyện đi.
Đến lúc xác nhận danh phận cho cô rồi.
Miễn cho cô suốt ngày bảo mình không danh không phận, cứ như chịu ấm ức nhiều lắm vậy.
Đưa mắt nhìn cái giường lớn kingsize trống rỗng, lông mày của Tư Mộ Hàn nhíu lại, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng trống vắng.
Anh di chuyển xe lăn, rời khỏi phòng ngủ.
Màn đêm dần buông xuống, bên ngoài bệ cửa sổ, dưới ánh trăng, mặt hồ nước màu xanh kia trông càng thêm trong veo.
Trên mặt hồ ngẫu nhiên có vài vòng gợn sóng, mơ hồ có thể trông thấy cái đầu nhỏ nổi lên mặt nước của con cá.
Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại vì đói.
Bụng cứ kêu mãi khiến cô thật sự là ngủ không được.
Cô mở mắt ra, nhìn rèm cửa nơi bệ cửa sổ bị gió thổi lên, bên ngoài một màu đen kịt, mơ hồ có thể thấy được vài tia sáng bàn bạc chiếu rọi vào.
Cô không biết bây giờ là mấy giờ rồi.
Nhưng trời vẫn còn tối đen, đoán chừng là còn chưa tới buổi sáng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!