Lạc Tuấn Thần hiểu ám chỉ của mẹ Lạc, nhưng anh vẫn cắn răng không nói lời nào.
Ba Lạc vừa quất vào Lạc Tuấn Thần, vừa lạnh lùng hỏi anh ấy: "Nói, rốt cuộc mối hôn sự này.
mày có chấp nhận hay không?"
Lạc Tuấn Thần cắn răng, nắm chặt tay lại, bởi vì quá đau mà không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Nhưng anh ấy cũng không vì thế mà khuất phục: "Không chấp nhận!"
Ba Lạc bướng bỉnh, Lạc Tuấn Thần còn bướng bỉnh hơn.
Hai ba con cứ như vậy bướng bỉnh một hồi lâu, cuối cùng mẹ Lạc thật sự là không chịu nổi con trai mình bị đánh, vội vàng nhào qua, che chở cho Lạc Tuấn Thần.
"Đừng, đừng đánh nữa, nó là đứa con duy nhất của chúng ta đấy. Van xin anh, anh đừng đánh nữa mà."
Ba Lạc nhìn vợ mình che chở con trai của mình, ông ta cũng chẳng thể ra tay nổi nữa, cuối cùng mở miệng mắng cậu con hư tại mẹ rồi vứt cây roi trong tay xuống.
Lạc Tuấn Thần nhìn thấy ba Lạc vứt roi da xuống, trong lòng bỗng dưng thở dài một hơi, nhưng mà chỉ một lúc sau anh ấy đã đau đến ngất đi.
Mẹ Lạc nhìn thấy Lạc Tuấn Thần đã hôn mê, lập tức kinh hoảng: "A Thần? A Thần, con làm sao rồi? Đừng dọa mẹ mà."
Mặc dù sắc mặt của ba Lạc vẫn rất khó coi, nhưng rõ ràng cũng có chút hốt hoảng, chỉ là không rõ ràng như mẹ Lạc, ông ta trấn an mẹ Lạc một câu: "Không sao đâu, chắc là đau quá ngất đi mà thôi."
Mẹ Lạc nghe vậy, lúc này hung hăng trợn mắt nhìn ba Lạc một chút: "Sao anh lại ra tay nặng như vậy chứ, nó là con của anh mà, anh không đau lòng sao?"
Ba Lạc cũng nhận ra rằng mình ra tay quá nặng, lúc này cũng có chút hối hận.
Nhưng việc đã đến nước này, ông ta có hối hận thì có tác dụng gì đầu chứ, đánh cũng đã
đánh rồi, còn có thể làm gì?
Cũng không thể bắt ông ta nói xin lỗi với con mình chứ?
Nói xin lỗi là tuyệt đối không thể.
Nhưng mà ông ta vẫn gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình để tới bôi thuốc cho Lạc Tuấn Thần.