Cô đúng là đang đói bụng, nhưng mà không có đói đến mức không thể ăn được!
Đây chính là thuốc dạ dày đấy!
Có thể xem là cơm mà ăn sao?
20
Thật sự là một người đàn ông khó chịu, nói thẳng một câu mua cho cô là sẽ chết à?
Nguyễn Tri Hạ thức thời không đi vạch trần lời bịa đặt thấp kém kia của người đàn ông, ôm chặt cái bao thuốc, nhìn anh nói: "Thật đúng là cảm ơn anh, tôi thường xuyên bị đau bụng, thuốc này không lãng phí đâu."
Nói xong, cô trực tiếp mở một bình thuốc bên trong bao, dựa theo nói rõ, làm theo hướng dẫn, đổ thuốc ra, sau đó bỏ vào trong miệng, nuốt khô.
Nguyễn Tri Hạ đánh giá cao mình, hoặc là nói cô đánh giá thấp Tư Mộ Hàn, cô vốn cho rằng Tư Mộ Hàn không cần dùng nước cũng có thể nuốt xuống, hẳn là cô cũng có thể.
Nhưng khi thuốc kẹt trong cổ họng, cô khó chịu đến mức chảy nước mắt.
Tư Mộ Hàn thấy vậy, bỗng nhiên quát: "Quan Diêm!"
Dưới sự nhắc nhở của Tư Mộ Hàn, Quan Diêm lấy ra một bình nước để trên cửa xe đưa cho Nguyễn Tri Hạ: "Cô Nguyễn, nước đây."
Nguyễn Tri Hạ vội tiếp lấy nước, vặn nắp mở ra, ừng ực ừng ực uống.
Cuối cùng cũng nuốt được thuốc xuống, Nguyễn Tri Hạ nhẹ cả người, nói lời cảm ơn với Quan Diêm: “Cảm ơn nhé!”
“A..."
Quan Diêm nhìn thấy hơi lạnh bốc ra từ người đàn ông nào đó, da đầu run lên, toát mồ hôi đáp lại: “Cô Nguyễn khách sáo rồi.”
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn hai người, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm tản ra sự lạnh lẽo khó nói.
Nếu như không phải anh, cô có thuốc để uống sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!