"Ví dụ như em yêu anh, nên em không cho phép anh đối tốt với người phụ nữ nào khác, càng không nhìn nổi anh có sự mập mờ với người phụ nữ nào khác."
"Em hẹp hòi, chỉ muốn ánh mắt của anh dừng lại trên người em."
"Em muốn trở thành cả thế giới của anh, để ngoài em ra, anh sẽ không cần người nào khác."
"Có đôi khi em nghĩ, Nguyễn Tri Hạ em có tài cán gì, mà để Tư Mộ Hàn anh phải chân thành chờ đợi như vậy."
"Nhưng có đôi lúc em lại nghĩ, được em một lòng một dạ yêu anh như vậy, là niềm vinh hạnh của Tư Mộ Hàn anh, nên anh phải đối xử tốt với em."
"Do đó, chúng ta đều ích kỷ.
Cô vòng qua cổ anh, cả người vùi vào ngực anh, cứ như một đứa con nít nằm trước người anh.
"Tư Mộ Hàn, chúng ta đều phải sống thật tốt. Cuộc đời nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, vì vậy chúng ta càng phải ở bên nhau, đúng không?"
Giọng nói dịu dàng của cô mang theo chút ưu thương.
Cô thật sự không muốn trải qua cuộc chia ly như thế này lần nữa.
Đau một lần như vậy đủ để khiến cô ghi lòng tạc dạ rồi.
Nỗi đau thấu tim này thật sự quá đau, nên cô không muốn trải qua lần nữa.
Vì vậy, sau này cô và Tư Mộ Hàn đều phải sống thật tốt.
Không ai được rời xa ai nữa.
Tư Mộ Hàn nghe Nguyễn Tri Hạ nói thế thì không khỏi cảm thấy kiêu ngạo và tự hào.
Hóa ra.
Không chỉ có anh muốn độc chiếm cô, mà cô cũng thế.
Tư Mộ Hàn vốn đang thiếu tự tin, nhất thời như được đổ đầy dầu, cả người tràn đầy sức sống.
Một tay anh nâng mặt cô lên, từ từ cúi xuống hôn cô.
Nguyễn Tri Hạ thấy nụ hôn của người đàn ông sắp rơi xuống thì lông mi dày như cánh bướm kia không khỏi run lên, cô hơi lo lắng nhắm mắt lại.
Lúc hai đôi môi cách nhau ngày càng gần, mắt thấy sắp chạm vào nhau.
Bạch Tuyền mặc áo blouse trắng, ung dung bước vào từ cánh cửa phòng bệnh đang rộng mở.
Lúc nhìn thấy hai người sắp hôn nhau, gương mặt dịu dàng thanh tú của Bạch Tuyền nhất thời đỏ bừng.
Cô ấy sửng sốt, vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, hai người cứ tiếp tục đi."
Xin lỗi xong, Bạch Tuyền đỏ mặt, xoay người gấp gáp rời khỏi phòng bệnh.
Lúc Bạch Tuyền lên tiếng, Nguyễn Tri Hạ liền vươn tay đẩy Tư Mộ Hàn ra, xấu hổ ngồi ở đó.
Nhìn thấy áo blouse trắng lướt qua cửa, mặt của Nguyễn Tri Hạ đã đỏ như quả táo đỏ.
Cô không ngờ Bạch Tuyền lại đột ngột đi vào, còn chứng kiến cảnh tượng cô và Tư Mộ Hàn đang chuẩn bị hôn nhau.
Xấu hổ quá đi mất!
Nguyễn Tri Hạ lấy hai tay che mặt, nhiệt độ cơ thể tự dưng tăng vọt.
Còn Tư Mộ Hàn.
Anh vẫn như thường lệ, chẳng hề cảm thấy xấu hổ.
KO
Anh nhìn gương mặt đỏ bừng của Nguyễn Tri Hạ, chỉ cảm thấy cực kỳ ngon miệng, rất muốn đè cô xuống làm chút gì đấy.
Tất nhiên,
Đó chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Hình như anh chợt nghĩ tới điều gì đó nên cúi đầu, ngửi mùi trên người mình, mặc dù không có mùi nhưng anh vẫn hơi ghét bỏ cau mày.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!