"Quả thật em đã đồng ý với anh ta rằng, sẽ cho anh ta cơ hội để theo đuổi em, nhưng Tư Mộ Hàn, em sẽ không làm thế".
Cô kiên quyết lắc đầu: "Em sẽ không yêu anh ta, người em yêu là anh, mặc kệ anh ta làm gì đi chăng nữa, em cũng không thích anh ta."
Trái tim của cô rất nhỏ, chỉ có thể chứa một mình Tư Mộ Hàn.
Cho dù người khác tốt đến đâu đi chăng nữa, thì đó cũng không phải là điều mà cô mong muốn.
Hơn nữa, trong lòng cô, Tư Mộ Hàn là tốt nhất.
Tư Mộ Hàn không đáp lại, mà chỉ cúi đầu, như thể rất ủ rũ.
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn không nói gì thì trong lòng rất bất an.
Cô ra sức ôm chặt anh, tựa đầu lên bả vai anh nịnh nọt:
"Tư Mộ Hàn, em thật sự sẽ không yêu người khác. Lúc anh ta đề ra yêu cầu này, để Bạch Tuyền tiến hành phẫu thuật cho anh, em chỉ có thể đồng ý với anh ta."
"Tư Mộ Hàn, một năm thôi. Anh ta chỉ cần một năm, anh ta nói rồi, nếu một năm sau em vẫn không thích anh ta thì anh ta sẽ chúc phúc cho chúng ta, không quấy rầy đến chúng ta nữa."
"Hạ Hạ, em thật sự không thích anh ta sao? Cho dù anh ta cũng nguyện chết Vì em?"
Trước giờ Tư Mộ Hàn vẫn luôn tự tin, nhưng bây giờ lại trở nên mơ hồ, vì anh vẫn để tâm đến Mặc Thâm.
Anh nhìn ra, Mặc Thâm đã hạ quyết tâm, thật sự muốn cướp Hạ Hạ đi.
Anh không thể nói mình giỏi giang, từng trải đến cỡ nào, dường như sự tự tin của anh đã bị mài mòn đi rất nhiều.
DX
Nghe Tư Mộ Hàn nói thế, Nguyễn Tri Hạ nhất thời nổi giận nhéo mặt anh: "Tư Mộ Hàn, anh nói vậy là có ý gì?"
Nguyễn Tri Hạ bất mãn bĩu môi: "Anh nói như thể em rất lăng nhăng vậy."
(D)
Cô rất dễ cảm động, nhưng không có nghĩa là gặp ai cũng yêu.
Mặc kệ người khác đã làm nhiều điều vì cô đi chăng nữa thì cô cũng chỉ cảm ơn từ tận đáy lòng mà thôi.
Chỉ có Tư Mộ Hàn là đối tốt với cô mà thôi.
"Không phải, anh chỉ sợ mình chưa đủ tốt thôi."
Tư Mộ Hàn hơi thiếu tự tin nói.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn, lông mi dày như cánh bướm run rẩy kịch liệt, ôm chầm lấy anh, rồi áp mặt vào má anh.
Cô rất đau lòng nói: "Tư Mộ Hàn, anh làm sao vậy? Anh thiếu tự tin như vậy, không hề giống anh chút nào."
Từ khi nào Tư Mộ Hàn mà cô biết lại trở nên thiếu tự tin như vậy sao?
Nguyễn Tri Hạ thật sự cảm thấy đau lòng.
Hình như sự tàn nhẫn của số phận đã bào mòn lòng kiêu ngạo và sự tự tin của Tư Mộ Hàn.
Đúng vậy.
Tư Mộ Hàn chỉ là một người bình thường, cũng biết sợ hãi, gào khóc và bất an.
Anh sẽ cảm thấy mình chưa đủ tốt, cũng sẽ tự ti.
Tư Mộ Hàn không nói gì, chỉ vươn tay nắm chặt bàn tay của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!