Quan trọng hơn là, cô cảm nhận rất rõ, hình như hơi lạnh tỏa ra từ người đàn ông sau lưng mình đang tăng lên gấp mười.
Dường như...
Cô hơi chịu không nổi.
Cô không khỏi cảnh cáo nhìn Mặc Thâm, ra hiệu anh ta im lặng.
Mặc Thâm nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Nguyễn Tri Hạ thì càng cười tươi hơn, dường như cảm thấy trong phòng chưa đủ lạnh, không chê chuyện lớn nên nói tiếp một câu.
"Hạ Hạ, nếu em cứ nhìn anh như vậy, anh sợ rằng mình sẽ chịu không nổi."
Nguyễn Tri Hạ: ?
Ai đang nhìn anh ta cơ chứ?
Anh ta bị mù à?
Nguyễn Tri Hạ thật sự rất muốn đi tới bịt miệng Mặc Thâm lại, để anh ta khỏi nói linh tinh.
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn Mặc Thâm, đôi mắt đen hẹp dài tràn đầy vẻ u ám.
"Tôi mặc kệ anh tiếp cận Hạ Hạ với mục đích gì. Bây giờ tôi sẽ cho anh ba giây để cút khỏi nơi này ngay."
Trước đây anh không nhìn thấy đã cảm thấy anh ta rất đáng ghét rồi.
Bây giờ nhìn thấy gương mặt của anh ta, trong lòng anh càng cảm thấy khó chịu.
Mặc dù lúc trước anh đã biết anh ta hơi giống mình, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy đã cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Mặc Thâm ung dung nhìn Tư Mộ Hàn: "Tôi có thể tiếp cận Hạ Hạ với mục đích gì cơ chứ?"
Anh ta nở nụ cười giữ kín như bưng: "Tất nhiên là để theo đuổi cô ấy rồi."
"Tư Mộ Hàn, anh tưởng Hạ Hạ vẫn là vợ của anh à? Bây giờ cô ấy đang độc thân, chẳng phải tôi theo đuổi cô ấy là chuyện rất bình thường hay sao? Ngược lại là anh, đừng có động tay động chân để khỏi đánh mất sự nho nhã."
Dứt lời, Mặc Thâm bước tới, kéo Nguyễn Tri Hạ ra khỏi vòng tay của Tư Mộ Hàn, để cô đứng cạnh mình.
Nguyễn Tri Hạ đột ngột bị kéo ra thì choáng váng.
Tư Mộ Hàn thấy Mặc Thâm nắm tay Nguyễn Tri Hạ thì vẻ hung ác trên người nhất thời tăng vọt.
"Anh buông tay ra!"
Giọng nói của anh chứa đầy lửa giận ngút trời.
"Tôi không buông đấy."
Mặc Thâm khiêu khích càng nắm chặt hơn.
Nguyễn Tri Hạ thấy vẻ mặt u ám đáng sợ của Tư Mộ Hàn thì ra sức thoát khỏi sự trói buộc của Mặc Thâm, nhưng tiếc rằng Mặc Thâm nắm quá chặt, nên cô hoàn toàn không thoát ra được.
"Mặc Thâm, anh buông tôi ra!"
Nguyễn Tri Hạ hơi giận dữ lườm Mặc Thâm.
Người đàn ông này bị mù rồi sao?
Anh ta không nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang nổi giận nhìn chằm chằm anh ta à?
Anh ta thật sự coi Tư Mộ Hàn là không khí ư?
Mặc Thâm quay đầu bất mãn nói với Nguyễn Tri Hạ: "Anh không buông đấy. Anh ta có thể ôm em, còn anh chỉ nắm tay em một lát có làm sao đâu?"
Nguyễn Tri Hạ: "..."
Hai chuyện này có thể giống nhau ư?
Cô và Tư Mộ Hàn là thích nhau, chẳng phải ôm ấp là chuyện rất bình thường hay sao?
Nhưng cô đầu quen biết anh ta thì nắm tay làm cái quỷ gì?
Thấy hai người đối đáp lẫn nhau, Tư Mộ Hàn càng đen mặt hơn.
Anh bước xuống giường, nắm lấy bàn tay còn lại của Nguyễn Tri Hạ, ôm nửa người cô vào lòng.
Anh nhìn Mặc Thâm bằng ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người: "Anh mau buông ra!"
"Người nào buông ra thì người đó làm chó."
Mặc Thâm thấy Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ vào lòng như vật sở hữu riêng của mình, thì ánh mắt nhất thời lạnh lẽo, vươn tay định kéo Nguyễn Tri Hạ ra khỏi vòng tay của Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ bị ép chen vào giữa hai người như bánh mì kẹp thịt, khỏi phải nói cô bứt rứt, buồn bực đến cỡ nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!