Mặc Thâm tốt bụng nói cho cô biết Bạch Tuyền là con cháu của ông cụ Bạch, chắc chắn không chỉ vì muốn giúp người đơn giản như vậy.
Đôi mắt đầy sự nham hiểm của Mặc Thảm lóe lên nét âm u, anh ta nhìn cô.
"Hạ Hạ, yêu cầu của tôi không quá đáng, tôi chỉ muốn có cơ hội cạnh tranh sòng phẳng với Tư Mộ Hàn!"
Chỉ cần cô gạt bỏ thành kiến của mình và sẵn sàng cho anh ta một cơ hội, anh ta tin rằng anh ta nhất định sẽ khiến cô yêu mình.
"Gì cơ?"
Đôi mắt Nguyễn Tri Hạ sáng lên, kinh ngạc nhìn Mặc Thâm.
Cho anh ta một cơ hội để cạnh tranh sòng phẳng với Tư Mộ Hàn?
Ý gì đây?
Cô có nghe nhầm không, hay anh ta nói sai?
"Hạ Hạ, tôi biết cô và Tư Mộ Hàn đã ly hôn rồi, cô hãy cho tôi một cơ hội để cạnh tranh sòng phẳng với anh ta!"
Nguyễn Tri Hạ: ".."
"Tôi biết hiện tại cô rất thích Tư Mộ Hàn, nhưng Hạ Hạ, tôi cũng không tệ đâu."
Mặc Thâm nhìn cô một cách đầy tự tin và quyến rũ, đôi mắt sâu thẳm như muốn hút lấy cô.
Nguyễn Tri Hạ ngơ ngác nhìn Mặc Thâm.
Cô đã mong đợi anh ta sẽ đưa ra những yêu cầu quá đáng hơn.
Không ngờ, hóa ra lại là chỉ cần bấy nhiêu.
Chỉ là...
Anh ta thích có chỗ nào?
Nguyễn Tri Hạ rất khó hiểu.
Thấy Nguyễn Tri Hạ không nói gì, Mặc Thâm cảm thấy rất hụt hẫng.
Anh ta sợ rằng cô thậm chí sẽ không cho anh ta dù chỉ một cơ hội.
(D)
Nguyễn Tri Hạ cân nhắc một lúc trước khi hỏi anh ta: "Cơ hội công bằng là ý
gì?"
Cô thích Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn cũng thích cô, ngay cả khi cô hứa sẽ cho anh ta một cơ hội, cô sẽ không yêu anh ta chỉ vì điều đó.
Có phải anh ta hơi ngây thơ không?
Anh ta sẽ không nghĩ rằng cho anh ta cơ hội cạnh tranh sòng phẳng với Tư Mộ Hàn thì cô sẽ thay lòng đổi dạ và yêu anh ta đấy chứ?
"Chỉ cần có chịu cho tôi cơ hội theo đuổi cô, còn lại, tôi tự có cách."
Mặc Thâm đưa tay vuốt tóc mái trên trán, tự tin nhìn cô, đôi mắt phượng khiến người khác mê đắm kia có chút yêu nghiệt khó nói thành lời.
D
Nguyễn Tri Hạ nhìn Mặc Thâm, đôi mắt trong veo lóe lên vẻ khinh thường, cô mím chặt đôi môi đỏ mọng, không nói nên lời trước sự tự tin của người đàn ông này.
Thực sự không hiểu sự tự tin của anh ta đến từ đâu nữa.
Trong lòng cô chỉ có Tư Mộ Hàn, dù anh ta có tốt thế nào thì cô cũng chỉ thích Tư Mộ Hàn.
Cho dù anh ta có làm thế nào đi nữa, cũng vô ích.
"Anh có chắc là đơn giản như vậy không, chỉ cần cho anh cơ hội theo đuổi tôi, nếu không ép tôi đồng ý với anh?"
(D)
Nguyễn Tri Hạ vẫn không mấy tin rằng trên đời có chuyện tốt thế này.
Mặc Thâm cười nham hiểm: "Đơn giản vậy thôi. Đừng lo lắng, tôi sẽ không động vào cô nếu không có sự cho phép của cô."
Nguyễn Tri Hạ mím môi, nhìn Mặc Thâm, thấy khóe môi anh ta kéo lên vẻ nham hiểm, trong mắt mơ hồ có chút gì u ám mà cô không thể nhìn thấu.
Người đàn ông này đang chơi trò gì vậy?
Tuy không biết anh ta thật lòng hay giả tạo.
Nhưng chuyện đã đến nước này, cô dường như không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng anh ta.
Rốt cuộc, đây là cơ hội duy nhất, phải không?
Cô phải giữ lấy!
Chỉ là bên phía Tư Mộ Hàn...
Nguyễn Tri Hạ không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
Nếu Tư Mộ Hàn biết rằng cô đồng ý yêu cầu của Mặc Thâm, có lẽ anh sẽ giận lắm.
Nhưng cô muốn anh sống hơn là tức giận.
Vì thế...