Trợ lý của Bạch Tuyền cũng khó tin nhìn về phía Bạch Tuyền, giọng nói có chút run rẩy: "Chị Bạch Tuyền, anh Mặc Thâm, anh ấy..."
Bạch Tuyền không dám tin kêu lên: “Không,anh Mặc Thâm! Anh hãy tỉnh lại! Anh không thể ngủ! Anh còn chưa tìm được cô ấy mà! Anh không thể ngủ!"
Bạch Tuyền thật sự không tài nào tưởng tượng nổi, rõ ràng ca phẫu thuật này không khó, nhưng anh Mặc Thâm của cô ấy lại không có chút niềm tin muốn sống nào.
Giống như anh ta đã từ bỏ hi vọng.
Bản thân anh ta tự chọn cái chết.
"Anh Mặc Thâm, không phải anh đã nói là nhất định phải tìm được cô ấy sao? Làm sao anh có thể từ bỏ lúc này chứ?"
Bạch Tuyền biết mình có nói nhiều hơn nữa, Mặc Thâm cũng sẽ không có phản ứng, nhưng cô ấy chỉ có thể ôm theo một tia hi vọng.
Hi vọng anh ta đừng từ bỏ mạng sống của mình.
Đừng hành hạ tổn thương đến chính mình.
Mặc Thâm có cảm giác mình đã đặt chân đến một mảnh đất u ám, nơi này không có ảnh mặt trời, không có ánh sáng, chỉ có đêm tối mênh mông vô bờ.
Anh ta đứng ở nơi giơ tay không thấy rõ năm ngón, cảm nhận sự cố độc đang dần xâm chiếm mình.
Anh ta...
Sống vì cái gì?
Vì sao phải sống?
Từ lúc anh ta đến thế giới này cho tới tận bây giờ, anh ta đã bị mẹ vứt bỏ ở viện mồ côi.
Anh ta không có tên, càng không có họ.
Thế giới của anh ta chỉ có sự u ám, giống như không hề có một tia sáng.
Bỗng nhiên.
Một luồng sáng chói mắt chiếu vào anh ta.
Mặc Thâm theo bản năng đưa tay che mắt, trong luồng sáng kia, một cô bé bước ra.
Là một cô bé rất đáng yêu, rất xinh đẹp.
Cô bé tết hai bím tóc, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng nhìn anh ta: “Em tên là Hạ Hạ."
"Em tên là Hạ Hạ."
"Em tên là Hạ Hạ."
"Em tên là Hạ Hạ."
Tiếng nói bập bẹ của cô bé không ngừng tiếng vọng bên tai Mặc Thâm.
Anh ta bất giác đọc thầm theo.
"Ha Ha."
"Anh Mặc Thâm!"
Bạch Tuyền nhìn Mặc Thâm vốn đã mất đi nhịp tim, lúc này lại hô lên một cái tên, tuy giọng nói rất nhỏ, nhưng cô ấy vẫn nghe rõ.
Hơn nữa trên thiết bị y tế, nhịp tim cũng đã khôi phục lại bình thường.
Bạch Tuyền nhất thời lộ vẻ vui mừng, cô ấy lập tức thực hiện nốt bước cuối cùng của ca phẫu thuật.
Cuối cùng, ca phẫu thuật kết thúc hoàn mỹ trước hừng đông.
Bạch Tuyền mang theo vẻ mặt mệt mỏi đi ra.
Thập Lục lập tức tiến lên hỏi: "Chị Bạch, anh Bảy thế nào rồi?"
Bạch Tuyền nhìn Thập Lục, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, may mà không đâm trúng tim"
"Thập Lục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh Mặc Thâm tự dưng lại bị thương?"
Thập Lục âm độc híp mắt, nói: “Còn không phải do người phụ nữ kia làm hại à!"
"Thật không biết anh Bảy bị chập dây thần kinh nào, lại đi dẫn người phụ nữ kia tham gia yến tiệc, sau đó còn để người phụ nữ kia đâm mình bị thương!"
Thập Lục có chút thù hận nói.
Cậu ta đã phải người đi tìm người phụ nữ kia rồi.
Lần này, có nói gì, cậu ta cũng phải dạy dỗ người phụ nữ kia một trận mới được!
Ai bảo cô đâm anh Bảy bị thương!
Bạch Tuyền nghe xong lời Thập Lục nói, đôi mắt đẹp không khỏi ẩm đạm dần.
Cô ấy hơi cụp mắt, nói: “Sao anh Mặc Thâm lại phải khổ vậy chứ?”
Vì trả thù Tư Mộ Hàn, suýt chút nữa góp luôn cả cái mạng của mình vào.
Anh Mặc Thâm, đây là thứ anh muốn sao?
Bạch Tuyền không thể hiểu nổi.
Lúc Tư Mộ Hàn tỉnh lại, cảm giác đau lòng kia đã biến mất.
Anh đứng ở ban công phòng khách sạn, cảm nhận gió biển thổi tới, ánh mắt ảm đạm vô thần, tràn ngập u buồn.
Lần hôn mê này khiến anh trở tay không kịp, đồng thời cũng khiến anh hiểu, thời gian của anh không còn nhiều lắm.
Nếu còn không thể tìm thấy Hạ Hạ, có lẽ anh sẽ không kiên trì được tới ngày nào đó.
Quan Diêm đi tới, nhìn người đàn ông đang hứng gió biển thổi đến, anh ta ôn tồn nói: "Cậu chủ, bên ngoài gió lớn, vẫn nên vào bên trong đi."
Tư Mộ Hàn lạnh nhạt ừ một tiếng, sau đó anh lại hỏi: "Quan Diêm, cậu nói xem, có phải tôi không nên ở bên cạnh Hạ Hạ không?"
Quan Diêm cảm thấy trong lòng nghẹn ứ, nhìn cậu chủ nhà mình, từ khi nào thì anh lại trở nên mất tự tin như vậy, trong lòng anh ta thoáng qua chút đau lòng.
Anh ta nói: “Cậu chủ, thích một người không hề sai, muốn ở bên người mình thích lại chẳng có gì sai, mợ chủ là tự nguyện ở bên anh."
Hai người có thể trùng hợp thích nhau, lại có thể ở bên nhau, thật sự là một điều vô cùng hiếm có.
Còn về những chuyện khác, ai có thể nói trước được đây.
Tư Mộ Hàn không nói nữa, nhưng vẻ bị thương vẫn tràn ngập trong mắt, không thể nào xua
tan đi được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!