"Mặc Thâm, tôi thừa nhận, có lẽ mẹ anh đã coi nhẹ anh, là bà ấy không đúng. Nhưng anh cũng không thể đổ hết tội lỗi lên người một mình Tư Mộ Hàn!"
Nguyễn Tri Hạ vốn tưởng rằng đã nói rõ ràng, Mặc Thâm có thể hiểu được.
Nhưng cô thật không ngờ, lời của cô càng khiến cho Mặc Thâm thêm cố chấp hơn.
"Các người đều bảo vệ mình Tư Mộ Hàn chứ gì!"
Mặc Thâm nổi giận quát lớn, đôi mắt đỏ tươi giống như dã thú, bàn tay nắm chặt cổ Nguyễn
Tri Hạ thoáng chốc lại dùng thêm sức.
Tư Mộ Hàn!
Tư Mộ Hàn!
Vì sao tất cả mọi người đều yêu Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn có chỗ nào tốt hơn anh ta chứ?
Ha ha...
Anh ta thật muốn nhìn xem, rốt cuộc Tư Mộ Hàn yêu cô thế nào!
Có phải đã yêu đến mức không ngại cô bị một người đàn ông khác chiếm giữ không!
Nguyễn Tri Hạ bị bóp cổ đỏ bừng cả khuôn mặt, ngay lúc cô cho rằng mình sắp hít thở không thông, Mặc Thâm bỗng nhiên buông lỏng cô ra.
"Tư Mộ Hàn rất tốt phải không?"
Mặc Thâm nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt u ám đáng sợ, sâu như giếng cổ không thể đo lường, anh ta thấp giọng nở nụ cười tà ác.
"Tôi đây thật muốn nhìn xem, khi anh ta biết cô bị tối chơi rồi, có phải anh ta còn có thể không ngại cô bẩn, vẫn có thể yêu cô như cũ không!"
Nói xong, Mặc Thâm đặt Nguyễn Tri Hạ lên chỗ ghế dài đằng trước.
Nguyễn Tri Hạ bị đặt ở trên ghế da, sắc mặt đều đã thay đổi, cô giơ tay đặt trước ngực Mặc Thâm, không cho anh ta đè xuống, cô kháng cự lắc đầu: “Không... không thể!"
"Không có gì là không thể. Chỉ cần tôi muốn thì đều có thể!"
Mặc Thâm nắm lấy cổ tay cô, sau đó bàn tay còn lại tóm lấy vạt áo trước ngực cô, dùng sức kéo một cái.
Một tiếng roẹt vang lên.
Nút thắt bộ váy trên người cô bị kéo văng ra, nhất thời để lộ một vùng da thịt trắng nõn.
"Đừng!"
Đôi con người của Nguyễn Tri Hạ nhất thời co rút, kịch liệt giãy giụa.
Tay chân cô không ngừng vùng vẫy, thân thể không ngừng vặn vẹo, với hy vọng có thể khiến người đàn ông ngừng xâm lược cô.
"Làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ khiến cô biết, tôi có thể sánh bằng Tư Mộ Hàn hay không!"
Mặc Thâm dùng chân đè hai chân cô lại, tay nắm chặt hai tay cô, giam cầm cô trong ngực mình, đồng thời cúi đầu xuống hôn cô.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu đi, tránh được nụ hôn rơi xuống của Mặc Thâm, cô sợ hãi khóc nấc lên, khổ sở cầu xin: "Đừng... cầu xin anh, đừng làm như vậy."
Ngoài Tư Mộ Hàn, cô không thể chấp nhận được bất cứ kẻ nào chạm vào mình.
Tiếng khóc cùng tiếng cầu khẩn của người phụ nữ càng như ngọn lửa vô danh, thiêu đốt lục phủ phủ ngũ tạng của Mặc Thâm.
Đôi mắt anh ta đỏ au, dùng sức bóp chặt cằm Nguyễn Tri Hạ, ép cô phải quay mặt lại.
Nhìn vẻ mặt không tình nguyện của cô.
Đáy mắt anh ta mang theo ưu thương khiến cho người ta không hiểu cùng với sự phẫn nộ khó có thể kìm chế: “Tôi có sánh bằng Tư Mộ Hàn không!"
"Không muốn... tôi không muốn."
Khóe mắt Nguyễn Tri Hạ tràn ra một giọt nước mắt.
Đáy mắt cô chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng.
Cô không muốn nghe gì hết, cô chỉ hy vọng anh ta có thể dừng tay.
Nhìn dáng vẻ muốn thủ thân như ngọc cho Tư Mộ Hàn của Nguyễn Tri Hạ, Mặc Thâm cảm giác như trong lồng ngực có gì đó đang thiêu đốt.
Anh ta không muốn nhịn.
Anh ta trơ mắt nhìn mẹ mình chết vì Tư Mộ Hàn.
Anh ta trơ mắt nhìn mẹ mình vì Tư Mộ Hàn mà không thèm liếc mắt nhìn anh ta lấy một cái.
Anh ta trơ mắt nhìn Hạ Hạ và Tư Mộ Hàn cùng rời đi, đến sau cùng, anh ta không còn tìm thấy cô nữa.
Cô, là người duy nhất cực kỳ giống Hạ Hạ, anh ta không muốn nhịn, cũng không muốn trì hoãn.
Anh ta muốn cô làm người phụ nữ của anh ta.
Làm người phụ nữ thật sự của anh ta.
"Làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em."
Mặc Thâm bóp chặt cằm Nguyễn Tri Hạ, cúi đầu hôn xuống.
Nguyễn Tri Hạ trơ mắt nhìn nụ hôn của Mặc Thâm rơi xuống, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Một dòng nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Bỗng nhiên, tay cô trong lúc vô tình cờ được vật gì đó, cô theo bản năng thăm dò, phát hiện đó là một thứ rất lạnh lẽo, đoản chắc là một loại vũ khí, cô cân nhắc thử, đây có lẽ là một con dao găm!
Như nghĩ tới cái gì, tay Nguyễn Tri Hạ theo bản năng run rẩy, từ từ cầm chuôi dao.
Mặc Thâm thầy Nguyễn Tri Hạ không còn phản kháng, không khỏi ngẩn người, anh ta cụp mắt nhìn cô, chỉ thấy cô nhắm mắt lại, giống như đã từ bỏ phản kháng.
Trong lòng anh ta bỗng có cảm giác phức tạp nói không nên lời.
Anh ta biết, làm như vậy là cực kỳ để tiện.
Nhưng nhìn cô lúc này đã nhắm mắt lại, anh ta lại không muốn dừng tay ở đây.
Anh ta nhắm mắt, cúi người tiếp tục hôn xuống.
Cảm giác đôi môi lạnh lẽo của người đàn ông rơi vào trên môi mình, lông mi như cánh bướm của Nguyễn Tri Hạ không ngừng run rẩy, cô mím chặt môi, không cho người đàn ông hôn vào trong.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!