Nguyễn Tri Hạ nhất thời đau đến mức chảy cả nước mắt.
Cô tức giận trừng Mặc Thâm, đáy mắt đều là ý hận đối với anh ta.
Nhìn Nguyễn Tri Hạ dùng ánh mắt oán hận nhìn mình, Mặc Thâm cảm thấy trong lòng như bị rạch một đường, phiền não vô cùng, anh ta nhìn Nguyễn Tri Hạ, lạnh lùng chất vấn cô: “Cô muốn phế tôi thể ư?"
Người phụ nữ này hành động không hề lưu tình, nếu không phải anh ta nhanh tay lẹ mắt, có lẽ đã bị phế thật rồi.
Thấy đánh lén thất bại, Nguyễn Tri Hạ cũng không có gì phải sợ, cô lạnh lùng trừng anh ta, âm thanh lạnh lùng vang lên: "Nếu có thể, tôi thật sự muốn giết anh!"
Nguyễn Tri Hạ nhìn Mặc Thâm, nhớ tới vừa rồi lúc Tư Mộ Hàn đuổi theo cô, lại không cần thận ngã vào trong đài phun nước, cô bừng bừng lửa giận nhưng lại không có chỗ phát tiết.
Tư Mộ Hàn đã bao giờ chật vật như thế, đều là tại người đàn ông này!
Nếu không phải anh ta vô duyên vô cớ bắt cô đi, Tư Mộ Hàn cũng sẽ không tới tìm, anh lại càng sẽ không vì tìm cô mà nóng vội mất đi phương hướng, ngã nhào vào trong đài phun nước lạnh lẽo kia.
"Cô muốn giết tối ư?"
Mặc Thâm nhìn ánh mắt của cô, nồng đậm ưu thương.
Anh ta cứ nhìn cô chằm chằm như thế, cực kì bị ai nói: "Hạ Hạ, cô muốn giết tôi sao?"
Anh ta đột nhiên như nổi điên, tay nắm chặt bờ vai cô, không dám tin mà quát lên: "Cô yêu anh ta thế sao? Vì anh ta, mà cô muốn giết tôi ư?"
"Hạ Hạ, làm sao cô có thể muốn giết tôi?"
"Hạ Hạ, tôi tìm cô đã 15 năm, làm sao cô có thể muốn giết tôi!"
Mặc Thâm hoàn toàn coi cô là cô gái trong ký ức kia, không chấp nhận được chuyện cổ phản bội dù chỉ một chút.
Nghĩ đến việc cô quan tâm lo lắng cho Tư Mộ Hàn, trong lòng Mặc Thâm nhất thời nổi lên một loại ý hận như muốn hoàn hoàn phá hủy Tư Mộ Hàn!
Nhìn Mặc Thâm hoàn toàn mất đi lý trí, trông giống như đang coi cô thành người khác, Nguyễn Tri Hạ căm tức phản bác: "Tôi không phải Hạ Hạ của anh!"
Anh ta chính là kẻ điên!
Cô hoàn toàn không biết anh ta!
"Không, cô chính là Hạ Hạ của tôi! Làm sao cô có thể không là Hạ Hạ của tôi được, cô và cô gái ấy giống nhau như thế!"
Mặc Thâm cố chấp nhìn cô, giống như đã nhận định cô chính là Hạ Hạ mà anh ta muốn tìm.
"Tôi không phải! Tôi không phải! Mặc Thâm, anh điên à! Anh nên đến khoa tâm thần khám
đi!"
Không phải cô đã nói rồi sao, rốt cuộc anh ta bị điếc hay sao hả?
Mặc Thâm nhất thời đỏ mắt, anh ta dùng sức nắm chặt bả vai Nguyễn Tri Hạ, cố chấp nói: "Em chính là cô ấy! Em chính là Hạ Hạ của tôi! Là Tư Mộ Hàn cướp em đi! Là anh ta giấu em đi, cho nên tôi mới không tìm thấy em!"
Đúng.
Chính là Tư Mộ Hàn giấu cổ đi, cho nên năm đó anh ta mới có không thể tìm thấy cô.
Mặc Thâm cố chấp nghĩ như vậy.
"Người có bệnh mà không trị là anh đấy!"
Nguyễn Tri Hạ thật sự không còn gì để nói, cũng không muốn nói nữa.
Cô cực kỳ nghiêm túc nhìn Mặc Thâm, một lần nữa lên tiếng thanh minh: "Mặc Thâm, tôi nói lại lần nữa cho anh nghe! Tôi không phải Hạ Hạ của anh! Tôi hoàn toàn không biết anh!"
Mặc Thâm nhất thời như chịu đựng kích thích quá lớn, anh ta điên cuồng lắc thân thể Nguyễn Tri Hạ, giận không thể kìm chế được: "Không phải, không phải như thế."
"Đều tại Tư Mộ Hàn! Là tại anh ta, cho nên em mới không nhớ ra tôi!"
"Đều tại anh ta, cho nên em mới quên tôi!"
Nguyễn Tri Hạ đã hoàn toàn không muốn phản ứng gì với Mặc Thâm nữa.
Bởi vì cô phát hiện, tên Mặc Thẩm này thật sự có bệnh, hơn nữa còn bệnh không nhẹ.
Anh ta hoàn toàn chỉ nhận định một mình suy nghĩ của anh ta là đúng.
Mặc Thâm nắm chặt vai Nguyễn Tri Hạ, cực kì khinh thường mà nói: "Hạ Hạ, em cũng thấy đấy, hiện tại Tư Mộ Hàn chính là một kẻ tàn phế vô dụng! Em ở ngay trước mắt anh ta, nhưng anh ta lại không nhìn thấy! Anh ta căn bản không đáng để em thương anh ta!"
Nguyễn Tri Hạ vốn không còn muốn phản ứng nói chuyện đến Mặc Thêm nữa, nhưng vừa nghe thấy Mặc Thâm nhục mạ Tư Mộ Hàn như vậy, cô nhất thời giơ tay, dùng sức tát vào mặt Mặc Thêm một cái.
"Tôi không cho anh nói anh ấy như vậy! Ở trong lòng tôi, cho dù anh ấy không nhìn thấy, không nghe được, thì vẫn tốt hơn anh!"
Mặc Thâm nghiêng đầu, một bên má đỏ bừng.
Anh ta dùng đầu lưỡi đẩy khoang miệng, ngoài đầu lại nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, đôi mắt u ảm như phủ khói mù.
"Anh ta tốt hơn tôi phải không?"
Đôi mắt Mặc Thâm bỗng chốc lạnh xuống.
Mặc Thâm nhìn chằm chằm cô, như đã biến thành một người khác, ánh mắt anh ta cực kỳ lạnh lẽo, lạnh lẽo như người máy không có tình cảm.
Anh ta cứ thế nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng thốt lên:
"Vì sao cả đám các người, chỉ nhìn thấy mỗi Tư Mộ Hàn!"
"Anh ta cướp đi mẹ tôi, lại còn hại chết bà ấy, anh ta có gì tốt chứ!"
"Vì sao đến chết mà bà ấy vẫn phải che chở bảo vệ cho thằng nhãi Tư Mộ Hàn này! Vì sao đến chết, bà ấy cũng không chịu buông tay, biết rõ không cứu được Tư Mộ Hàn, nhưng bà ấy vẫn muốn che chở cho anh ta!"
"Vì sao bà ấy không nhìn thấy tôi, vì sao bà ấy lại không nhìn thấy tôi hả!"
Mặc Thâm giống như đã hận đến tận cùng, lúc anh ta gào lên những lời này, gân xanh trên trán nổi hết lên.
Anh ta tê tâm liệt phế mà gào thét: “Tôi trơ mắt nhìn bà ấy che chở cho đứa con kia của bà ấy, trơ mắt nhìn bà ấy cứ thế nằm trong vũng máu, đến chết bà ấy cũng không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái."
Nghe xong những lời Mặc Thâm nói, Nguyễn Tri Hạ rung động không thôi.
Tuy cô đã sớm đoán được anh ta và Tư Mộ Hàn có quan hệ huyết thống rồi.
Nhưng cô lại không nghĩ tới, năm đó lúc mẹ Tư Mộ Hàn vì cứu Tư Mộ Hàn mà chết, Mặc Thâm lại ở ngay hiện trường!
Anh ta thấy được tất cả.
Cho nên, đây là nguyên nhân anh ta hận Tư Mộ Hàn như thế sao?
Đây là lý do anh ta muốn trả thù Tư Mộ Hàn sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!