"Hạ Hạ!"
Anh sẽ không nghe lầm.
Là Hạ Hạ!
Tư Mộ Hàn vội vã quay về.
Nguyễn Tri Hạ mới vừa phát ra âm thanh đã lại bị Mặc Thâm bụm miệng.
Cô cứ như vậy, trơ mắt nhìn Tư Mộ Hàn bước hỗn loạn đi về phía mình.
Trơ mắt nhìn Tư Mộ Hàn từng bước bước qua người mình...
Nhìn Tư Mộ Hàn đi ngang qua trước mắt, nước mắt Nguyễn Tri Hạ điên cuồng rơi xuống.
Tư Mộ Hàn...
Trong lòng cô khó chịu gào thét.
Cô chưa từng đau lòng như vậy bao giờ.
Cô không dám tưởng tượng, nếu Tư Mộ Hàn biết cô ở ngay trước mắt anh, nhưng anh lại bất giác đi ngang qua cô, trong lòng anh sẽ suy sụp cỡ nào, sẽ khó chịu bao nhiêu.
Khoảnh khắc ấy, Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Mặc Thâm u ám nhìn Nguyễn Tri Hạ không ngừng vùng vẫy, lại nhìn Tư Mộ Hàn vẫn còn đang mù quáng tìm kiếm, nhưng càng chạy càng xa, đáy mắt anh ta dâng lên sự độc ác tàn nhẫn mang tính hủy diệt.
Đau không?
Người trong lòng ở ngay trước mắt, nhưng lại không thấy, không chạm vào được, Tư Mộ Hàn, có phải anh cảm thấy đau lắm không?
Trong lòng Mặc Thâm dần sinh ra khoái cảm trả thù.
Mặc Thâm nhìn đến đây, không khỏi nở nụ cười khẩy, anh ta cúi người nhẹ nhàng châm chọc bên tai Nguyễn Tri Hạ:
"Thấy không? Tư Mộ Hàn hiện tại chính là một tên tàn phế! Cho dù tôi làm cô ở ngay trước
mặt anh ta, cô có tin anh ta vẫn không hề biết gì không! Nói không chừng anh ta cứ thế trơ mắt nhìn cô nằm dưới thân thể tôi đấy!"
Nguyễn Tri Hạ nghe xong những lời Mặc Thâm nói, cả người như bị chấn động cứng đờ.
Cô kinh hoàng trừng to hai mắt, ánh mắt nhìn Mặc Thâm giống như đang nhìn một tên ma quỷ không tội ác nào là không làm.
"Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, từ xưa tới nay, tôi chưa từng là người tốt!"
Mặc Thâm tà tứ nhếch môi, cúi người đến gần cô.
Vẻ mặt đầy xấu xa kia mang theo vẻ tà mị, giống như ma lại giống như yêu, vô cùng tà ác.
Nhìn đôi môi đến gần mình, con người Nguyễn Tri Hạ nhất thời co rút nhanh, cô nhanh chóng quay đầu đi.
Môi Mặc Thâm rơi vào bên sườn tai cô, phả ra một tầng hơi nóng: “Sợ rồi sao?"
Mặc Thâm tà ác nở nụ cười, tiếng cười của anh ta như ác mộng vang lên bên tại Nguyễn Tri Hạ.
Hai hàng lông mi như rẻ quạt của Nguyễn Tri Hạ không ngừng lay động, tay cô lại càng run rẩy dữ dội hơn.
Cô thật sự sợ rồi.
"Nguyễn Tri Hạ, nếu biết sợ thì đừng vọng tưởng chạy trốn khỏi nơi này của tôi nữa!"
Mặc Thâm quay mặt cô lại đối mặt với mình, dường như anh ta chưa từ bỏ ý định muốn hôn CÔ.
Nguyễn Tri Hạ trơ mắt nhìn môi Mặc Thâm càng ngày càng đến gần, mắt thấy đôi môi kia gần như rơi xuống.
Lúc này, ở nơi xa bỗng nhiên truyền đến một giọng quen thuộc: “Anh ơi, anh ở đâu thế?"
Mặc Thâm nghe thể giọng nói này, sắc mặt hơi thay đổi, đôi môi đang rơi xuống cũng theo đó mà dừng lại.
Đáy mắt Nguyễn Tri Hạ hiện lên vẻ vui sướng.
Chỉ là không đợi cô vui sướng xong, người đã bị Mặc Thâm cưỡng ép tóm đi mất.
Lúc bị tóm đi, Nguyễn Tri Hạ còn cố vùng vẫy, không cẩn thận đá lăn thùng rác bên cạnh, tiếng bình bịch vang lên cực kỳ rõ ràng trong không gian yên tĩnh.
Tư Mộ Hàn đang bước nhanh đến hành lang, chợt nghe thấy tiếng này, nhất thời như nhận ra điều gì: “Hạ Hạ!"
Anh xoay người, đi ngược trở lại.
Anh đi rất nhanh, gần như là chạy.
Nguyễn Tri Hạ bị tóm đi bỗng nhiên thấy Tư Mộ Hàn chạy đuổi theo, cứ thế ngậm chặt miệng, không dám gọi người đàn ông thêm một tiếng nào nữa.
Bởi vì có không muốn để cho người đàn ông cô yêu thương biết, vừa rồi cô ở ngay trước mắt anh, mà anh lại không hay biết gì.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông cô yêu thương giống phát điên, chạy về phía mình, sau cùng lại bởi vì nhìn không thấy mà giẫm lên một vỏ lon nước, không cẩn thận rơi vào trong đài phun nước.
Nguyễn Tri Hạ cắn môi, trơ mắt nhìn người đàn ông có yêu cách cô càng ngày càng xa, tầm mắt của cô, dần trở nên mơ hồ.
Tim cô đau, nỗi đau như tê tâm liệt phế.
Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn...
Tư Mộ Hàn không cẩn thận ngã vào trong đài phun nước sặc một ngụm nước, cả người chật vật giống con chó rơi vào nước.
Anh đứng lên từ trong đài phun, cảm nhận xung quanh không có gì cả.
Giống như, âm thanh anh vừa nghe thấy chỉ là ảo giác.
Tư Mộ Hàn cô đơn đứng đó, toàn thân ướt đẫm cũng không che lấp được nỗi bị ai trong
lòng.
"Ha ha..."
Anh ngẩng đầu cười, tiếng cười kia, lộ ra vẻ bị thương cùng tự giễu không nói nên lời.
Anh, từ khi nào lại trở nên vô dụng như vậy?
Chỉ là không nhìn thấy thôi, thế mà đi đường anh cũng không làm nổi?
Tư Mộ Hàn thật đáng buồn cười, anh cảm thấy mình không giống người, mà giống một tên tàn phế thì đúng hơn.
Rất nhanh, hai tay anh đã siết thành nắm đấm, dùng sức đấm vào tảng đá hình con rồng ở trong đài phun.
Hết quyền này đến quyền khác, giống như tượng đá kia có thù oán với anh không bằng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!